Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 490: Phiên Ngoại: Tưởng Đình Sâm (2)



Chín tháng mười ngày trôi qua, con trai ra đời trong sự mong đợi của cả nhà. Phương Kỳ mất vì khó sinh.

Những ngày sau đó, Tưởng Đình Sâm luôn sống trong ' dằn vặt đau khổ, cuối cùng nhờ vào những tiếng khóc, nụ cười của bé con, anh ta mới có động lực sống tiếp.


Để tưởng nhớ người vợ đã khuất, anh ta đặt tên con là Phương Từ.

Phương là theo họ mẹ, Từ lấy trong câu thơ “Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ”*, nhưng cái tên này còn có một ý nghĩa sâu xa hơn.
Từ, từ giã cõi đời, từ ngày đó vợ rời đi.

* "Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ” là một câu thơ trong bài “Điệp luyến hoa” của Vương Quốc Duy. Năm tháng trôi qua cuốn theo dung mạo như hoa, đây là quy luật tự nhiên không thể trốn tránh, cũng là sự bất lực nơi trần thế.
Sau khi vợ ra đi, anh ta dành hết tâm sức cho con trai và công việc.
Quyết tâm nuôi nấng con trai trở thành một người xuất sắc và thiện lương như mẹ của thằng bé.
Phương Từ lớn lên cũng không phụ sự kỳ vọng của anh ra, thằng bé từ nhỏ đã ngoan ngoãn điềm tĩnh, tính cách cũng hiền lành dịu dàng giống mẹ, nhưng vẫn rất quyết đoán, tử tế và lịch thiệp.
Điều duy nhất anh ta nợ con là chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho thằng bé, bởi vì sinh nhật con cũng là ngày giỗ của vợ. Tưởng Đình Sâm không đủ dũng khí để đối mặt.
Tưởng Đình Sâm đã từng cho rằng cả quãng đời còn lại của mình sẽ chỉ dành hết cho con trai và công việc.
Mãi cho đến năm 34 tuổi, anh ta gặp được Diệp Vi Vi trong một bữa tiệc.
Tưởng Đình Sâm cảm thấy trái tim đã chết lặng từ lâu của mình cuối cùng cũng sống lại.

Anh ta hiểu được cái gì gọi là nhất kiến chung tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Năm đó Diệp Vi Vi chưa tròn 18 tuổi, Tưởng Đình Sâm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình sẽ yêu một cô bé chưa đầy 18 tuổi ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn theo đuổi quyết liệt.
Sau khi tìm hiểu sâu hơn, Tưởng Đình Sâm cảm thấy Diệp Vi Vi và Phương Kỳ đều là những cô gái vô cùng thiện lương, thậm chí hai người họ còn có rất nhiều điểm chung, cho dù là tính cách hay cách làm việc.

Dù cách nhau hơn chục tuổi nhưng khi anh ta trò chuyện với Diệp Vi Vi lại không hề cảm thấy có khoảng cách thế hệ, bọn họ có thể tán gẫu từ chủ đề âm nhạc, hội họa cho đến chuyện công việc hay cách đối nhân xử thế.
Tưởng Đình Sâm cảm thấy tuổi tác của hai người không phải là vấn đề, nhưng Diệp Vi Vi lại có chút đắn đo.
Tưởng Đình Sâm hiểu rõ, dù sao giữa hai người họ không phải chỉ có sự chênh lệch về tuổi tác, mà còn có một đứa trẻ.

Diệp Vi Vi ưu tú như vậy, cô ấy có rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn, không cần phải đi làm mẹ kế cho người khác.
Nhưng Tưởng Đình Sâm không bỏ được, nói anh ta ích kỷ cũng được, nhưng anh ta không thể buông tay.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của Diệp Vi Vi, Tưởng Đình Sâm đã chi hàng triệu tệ để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô, lúc đó Diệp Vi Vi đã rất cảm động, cuối cùng cũng đồng ý nhận lời cầu hôn của anh ta.

Sau khi bọn họ ở bên nhau, Tưởng Đình Sâm mỗi ngày đều rất vui vẻ, cả người giống như trẻ ra mười mấy tuổi.
Điều khiến anh ta vui mừng nhất chính là Diệp Vi Vi rất hoà thuận với con trai mình.
Diệp Vi Vi tâm địa thiện lương, đối xử với Phương Từ như con ruột, hai người họ tuy không phải mẹ con ruột nhưng còn hơn cả ruột thịt.

Tưởng Đình Sâm bận rộn công việc, bình thường chuyện của Phương Từ đều là do Diệp Vi Vi một tay lo liệu.
Một ngày nọ, Phương Từ đến gặp anh ta rồi nói: "Cha, con có thể nhờ dì Tống lại tới chăm sóc con được không?”
Dì Tống trước kia là bảo mẫu của Phương Từ, chuyên chăm lo cuộc sống hàng ngày của thằng bé, nhưng từ sau khi Diệp Vi Vi đến đây, dì Tống bị sa thải.

Lúc đó Diệp Vi Vi nói cô ấy muốn bồi dưỡng tình cảm với Phương Từ nhiều hơn, muốn tự mình chăm sóc thằng bé, Tưởng Đình Sâm lúc nghe những lời này còn cảm động rất lâu.
Tưởng Đình Sâm chỉ cho rằng Phương Từ và Diệp Vi Vi xảy ra mâu thuẫn, cũng không quá để ý, dù sao thì mẹ con nào mà chẳng có lúc cãi nhau, huống hồ còn không phải mẹ con ruột thịt.
Lúc đó Tưởng Đình Sâm đã nói: "Phương Từ, cha biết con là một đứa trẻ ngoan. Một số việc có thể mẹ con làm chưa được tốt lắm, nhưng cô ấy nhất định là luôn suy nghĩ cho con. Nể tình cô ấy vất vả chăm sóc, bình thường con phải luôn nghe lời mẹ, không được tỏ ra thái độ hay cãi nhau với cô ấy đâu đấy.”

Phương Từ biểu cảm có chút mất mát, đáp: “Vâng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận