Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 259: Chỗ Dựa Của Ai To Hơn


Diệp Vi Vi bám vào bàn nói: "Vân Linh, tôi... tôi thật sự không được nữa..." Lúc cô ta nói chuyện cảm thấy cả khoang miệng mình bỏng rát, toàn bộ dạ dày đều nóng ran.

Diệp Vân Linh nhẹ nhàng: "Sao lại không được nữa? Bây giờ mới ăn có một nửa thôi, sao lại không được rồi? Tôi tin tưởng với nghị lực của cô nhất định sẽ làm được. Tự cô chọn đi, hoặc là tôi đút hoặc là cô tự ăn?"

Diệp Vi Vi thật sự là bị cay và đau đến mức không thể chịu đựng được nữa, nước mắt nước mũi tuôn rơi.

Đang cầm đũa lên chuẩn bị ăn tiếp.

"Diệp Vân Linh, cô thật quá đáng, phu nhân của tôi không phải là người để cho cô bắt nạt." Tưởng Đình Sâm mặc một bộ tây trang màu đen xuất hiện ở cửa nhà hàng, hai chân thon dài vội bước về phía bên này, đôi mắt dài và hẹp lấp loè hàn quang đáng sợ, nhìn thẳng vào Diệp Vân Linh.
Anh ta nhận được điện thoại báo tin con trai mất tích, liền cấp tốc không ngừng chạy đến đây, vốn là định tìm Diệp Vi Vi tìm hiểu trước sự tình một chút, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Diệp Vi Vi vừa thấy Tưởng Đình Sâm đến, uất ức có chỗ trút ra, lao về phía anh ta, nghẹn ngào:

"Đình Sâm, rốt cuộc anh cũng tới rồi."
Diệp Vân Linh đối mặt với hàn quang trong mắt Tưởng Đình Sâm bắn ra, không có chút sợ hãi nào, khoé miệng thậm chí còn hơi nhếch lên.

Buông đũa trong tay xuống, tay trái đặt lên cổ tay phải, xoay nhẹ khớp.
Không thể đánh nữ chính, nhưng nam phụ hẳn có thể đánh.

Tức nghẹn cả đêm rồi.

Diệp Vân Linh đứng dậy, bẻ khớp ngón tay răng rắc, cổ cũng bắt đầu khởi động.

Tưởng Đình Sâm đứng ở đó kiểm tra Diệp Vi Vi, nhìn thấy cô ta vì ăn ớt cay mà khoé miệng sưng đỏ một vòng lớn.


Trên mặt cũng đỏ bừng.

Nước mắt nước mũi dàn dụa, làm Tưởng Đình Sâm đau lòng cực kỳ.
Người mà mình cưới về nhà, bình thường cũng không nỡ nặng lời một câu, giờ lại bị người ta bắt nạt như vậy, giọng nói cũng khản đặc rồi.

Lập tức phẫn nộ quát lớn: "Diệp Vân Linh, cô thì tính là cái thá gì? Lại dám ức hiếp vợ tôi."


"Anh là cái thá gì, vợ của tôi mà anh cũng dám quát?"


Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người đều nhìn về phía lối vào.
Chỉ thấy Lục Mặc mặc một chiếc áo sơ mi màu xám khói, cổ áo sơ mi không cài hai nút đầu tiên, lộ ra cần cổ tinh xảo và hầu kết gợi cảm, phía dưới mặc một chiếc quần tây màu đen.


Dáng người thẳng tắp đĩnh bạt cao gần 1m9, đôi chân thon dài, toàn thân toát ra khí thế của một người bẩm sinh đã đứng trên cao, cùng với khí chất người sống chớ lại gần.
Cặp mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo nhìn vợ chồng Tưởng Đình Sâm, hàm dưới cương nghị banh đến gắt gao.

Diệp Vi Vi theo bản năng nép vào lòng Tưởng Đình Sâm.

Nếu cùng Diệp Vân Linh giằng co, cô ta còn dám đấu tranh cãi lý một chút, nhưng đối mặt với Lục Mặc, chỉ cần một ánh mắt là có thể đánh cô ta đến hoa rơi nước chảy, buộc phải lùi về sau.

Người đàn ông như Lục Mặc, cô ta không dám dây vào.
Lục Mặc lướt qua hai người họ, đến bên Diệp Vân Linh.

Khí thế như băng tuyết mùa đông vừa rồi lập tức tan biến thành ánh nắng ấm áp của mùa xuân lúc nhìn thấy Diệp Vân Linh, anh hỏi cô: "Em không sao chứ?"

Diệp Vân Linh thản nhiên: "Tôi thì có việc gì được. Sao anh đến nhanh thế?"


Nhìn dáng vẻ vô tư của cô, anh cảm thấy có chút bất lực, nhưng thật tốt khi thấy cô vẫn ổn.

Tối hôm qua, một người phụ nữ như cô một thân một mình đối mặt với những âm mưu quỷ kế, bẫy rập rồi bọn tội phạm bắt cóc. Không phải Lục Mặc không lo lắng, nhưng trong tình huống đó ngoài lo lắng ra anh cũng không thể làm được gì nên không biểu hiện ra ngoài.

Giờ tận mắt nhìn thấy cô an ổn, không sao cả mới yên tâm hẳn.

Lục Mặc nói thẳng: "Tôi lo lắng cho em nên vội trở về nhanh nhất có thể."

Diệp Vân Linh đang hơi tiếc vì không thể đánh nhau, dẩu miệng nói: "Tôi thì có gì mà lo. Bọn bắt cóc đã bị giải quyết, người cũng cứu về rồi." Lại chỉ vào Tưởng Đình Sâm, chửi thẳng: "Cái loại ngu xuẩn không có não này mà anh cũng lo có thể bắt nạt được tôi à? Nếu anh mà đến chậm hai phút nữa là có thể thấy cảnh tôi đè anh ta xuống đánh rồi."

Bị người khác chỉ vào mũi mắng, Tưởng Đình Sâm từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, anh ta nhìn Lục Mặc chất vấn: "Lục tổng, phu nhân nhà ngài lỗ mãng như vậy, ngài không định nói gì sao?"
Lục Mặc khoác áo vest lên người Diệp Vân Linh, nói với cô: "Tôi biết em lợi hại rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận