Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 191: : Chuyện Vụn Vặt


Thấy Phương Từ liên tục giành chiến thắng, tâm tư của Diệp Vi Vi lại bắt đầu lung lay lên, không ngừng thúc giục Phương Từ bảo cậu bé phải cố gắng hơn nữa.

Vốn chỉ là hỏi nhanh đáp nhanh thông thường, nhưng lại bị Diệp Vi Vi thúc giục giống như đang tham gia một cuộc thi chính thức, làm cho Phương Từ cũng bị ảnh hướng, quấy rây đến suy nghĩ của cậu bé nên lại liên tiếp để mất hai món.

Còn những người khác thì hoàn toàn không có cơ hội tham gia.
Cuối cùng tất cả đồ ăn đều được chia cho hai nhóm của Diệp Vân Linh và Diệp Vi Vi.

Tất nhiên, sau khi thi đấu kết thúc, cả hai đều đẩy các đĩa đồ ăn ra giữa để mọi người cùng ăn.
Đại khái cũng vì buổi sáng đã quá mệt mỏi, nên trong bữa trưa mọi người cũng chỉ vùi đầu tập trung ăn uống mà không trò chuyện gì nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại nghỉ ngơi như thường lệ.
Lần này tổ tiết mục thế mà lại không để bọn họ thi đấu để tranh giành phòng ở nữa, tất cả đều được sắp xếp ở trong những căn phòng có view cảnh biển.

Diệp Vân Linh vừa về đến khách sạn, mệt mỏi đến mức nằm vật ra giường không buồn nhúc nhích nữa. Hôm nay cô lăn lộn quá vất vả rồi.

"Đừng ngủ." Lục Tử Hạo thấy Diệp Vân Linh nằm xuống vội kêu to.
Tư thế ngả người xuống của Diệp Vân Linh, nhờ vào sức lực mạnh mẽ của vòng eo, một lần nữa lại đứng thăng trở về. Cô khó hiểu nhìn Lục Tử Hạo hỏi: "Làm sao thế? Trên giường có rắn à?"

Lục Tử Hạo nhìn cả căn phòng một lượt rồi lại nhìn chiếc giường lớn trong phòng.

Lúc này Diệp Vân Linh cũng đã nhận ra trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường.

Hai tập trước hoặc là Diệp Vân Linh ngủ trên võng, hoặc là bọn họ giành được phòng tổng thống.

Diệp Vân Linh ngáp một cái nói: "Chuyện này hơi khó rồi đây."

Lục Tử Hạo mặt hơi đỏ lên, thật ra cậu bé muốn nói là: chỉ có một chiếc giường, bọn họ có thể ngủ cùng nhau. Nhưng cả người Diệp Vân Linh dính đầy cát biển, phải tắm rửa sạch sẽ rồi hãy lên giường, như vậy mới hợp vệ sinh.

Cậu bé vừa định nói câu tiếp theo thì nghe thấy Diệp Vân Linh nói: "Vậy nên ta ngủ giường, cháu ngủ dưới đất."

Lục Tử Hạo hơi mở miệng chuẩn bị nói chuyện, trong chốc lát không tài nào khép lại nổi, vẻ mặt ngỡ ngàng kinh ngạc không thể tin.

Đại khái chắc là không ngờ Diệp Vân Linh sẽ nói ra được câu bảo một đứa trẻ con như cậu ngủ dưới đất.
Thấy cậu bé vẫn còn nghi ngờ, Diệp Vân Linh lại ngáp một cái nói: "Vùng biển này quá ẩm ướt. Ta lớn tuổi rồi, ngủ trên đất ẩm như vậy sẽ bị phong thấp mất. Cháu còn nhỏ, vẫn chịu được kiểu đó."

Lục Tử Hạo giận sôi máu: "Tôi còn chưa lớn đâu. Còn chưa cao."

Diệp Vân Linh: "Không đâu, tương lai kiểu gì cháu cũng sẽ cao. Dù sao ta nhất định phải ngủ trên giường, nếu không thì chúng ta ngủ chung cả đi."

Lục Ngữ Nịnh tiến lên ôm lấy Diệp Vân Linh nói: "Dì Vân ngủ với cháu. Hai chúng ta ngủ cùng nhau."
Diệp Vân Linh nhìn về phía Lục Tử Hạo, vẻ mặt kia trông cực kỳ khiêu khích.
Ban đầu Diệp Vân Linh cũng chỉ định trêu chọc Lục Tử Hạo một chút, lúc cô thấy trong phòng chỉ có một cái giường là đã sẵn sàng chuẩn bị ngủ dưới đất rồi.

Chỉ là ngoài miệng thì vẫn cứ ra vẻ vậy, chứ để Lục Tử Hạo ngủ sàn nhà lạnh chịu sao nổi.

Cô chỉ là muốn nhìn thấy khuôn mặt Lục Tử Hạo đỏ bừng vì tức giận thôi.
Ai ngờ bên này cô vừa mới khoe khoang xong, mấy giây sau đã thấy Lục Tử Hạo bên kia vung giày xuống đất, nhảy thẳng lên giường, bò vào trong chăn.
"........" Một lúc sau Diệp Vân Linh mới hồi tỉnh, hỏi: "Cháu không sợ vi khuẩn nữa à? Không khử khuẩn khử trùng nữa à?"

Đáp lại cô là một bàn tay thò ra ngoài chăn ném áo khoác chống nắng ra ngoài.

Diệp Vân Linh: ".....Cháu được lắm, cháu giỏi rồi."
Cô vừa trải chăn nệm ra đất, lại vừa cảm thán chương trình đã biến một đứa bé ngoan thành cái dạng gì thế này?

Ngẫm lại trước kia lúc mới quen biết, cái dáng vẻ xương cứng thà chết chứ không chịu khuất phục kia của thằng nhóc, giờ hoàn toàn biến mất chẳng còn gì.
Lục Ngữ Nịnh chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy Diệp Vân Linh trải chăn nệm ra đất nên muốn giúp đỡ, nói: "Dì Vân, cháu giúp dì. Cháu với dì ngủ cùng nhau."


Diệp Vân Linh đáp: "Đừng. Cháu ngủ cùng anh trai trên giường đi."
Giọng Lục Tử Hạo từ trong chăn truyền ra: "Hai người lên giường ngủ đi."
Diệp Vân Linh dừng động tác trên tay lại, còn tưởng mình nghe nhầm: "Cháu nói cái gì?"
Lục Tử Hạo dứt khoát đẩy chăn ra, ngồi thẳng người dậy nói: "Cháu nói hai người ngủ trên giường đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận