Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 146 : Ta Còn Sống, Cháu Trù Ai?


Diệp Vân Linh là nghĩ muốn yêu cầu đối phương xin lỗi, nếu không chịu thì đánh cho đến bao giờ chịu thì thôi, nhưng không ngờ Vương Vệ Hà lại dùng phương thức như vậy để xin lỗi: Hắn ta quỳ thắng xuống luôn.

Hành động này không chỉ làm tất cả mọi người có mặt ở đó sững sờ, mà nhìn biểu hiện của hắn lúc đó, có lẽ chính hắn trũng không ngờ được luôn.
Nếu đối phương đã dùng đến cả cách này để bày tỏ lời xin lỗi, Diệp Vân Linh tất nhiên nói được thì làm được, việc này cứ thế cho qua.

Không chỉ vậy, Diệp Vân Linh còn bồi thường chi phí thuốc men cho Vương Vệ Hà, bất quá Lục Tử Hạo yêu cầu chuyển lớp, sẽ không học lớp của anh ta nữa.

Sau khi việc này truyền ra ngoài, mọi người đều biết huấn luyện viên Vương Vệ Hà đã âm thầm phân biệt đối xử với những đứa trẻ có cha mẹ bận rộn, đồng thời còn trừng phạt và nhục nhã chúng bằng nhiều hình thức biến tướng.


Rất nhiều phụ huynh lo lắng con cái mình cũng sẽ bị bắt nạt, nên cũng sôi nổi bày tỏ mong muốn được chuyển lớp.

Sau khi một số phụ huynh về nhà hỏi con thì phát hiện thêm một số đứa trẻ cá biệt trong lớp đã bị bắt nạt, phụ huynh những gia đình đó liên hợp lại cùng nhau truy cứu trách nhiệm.
Hội quán Taekwondo bên kia nhanh chóng đưa ra hình thức xử phạt, lập tức sa thải huấn luyện viên Vương Vệ Hà, đồng thời tiếp tục truy cứu trách nhiệm.

Mà trải qua sự việc này, điều mà Vương Vệ Hà lo lắng trước đó đã xảy ra, sau khi bị sa thải, không còn bất kỳ võ quán, phòng tập hay trung tâm nào sẵn sàng tuyển dụng hắn ta nữa.

Vương Vệ Hà từ trước tới giờ đều làm những công việc liên quan đến Taekwondo, lần này đột nhiên không thể tìm được bất cứ công việc nào liên quan, trong khoảng thời gian ngắn hắn ta không biết phải làm cái gì, dần dần trở thành một kẻ thất nghiệp lang thang.


Tất nhiên, đây đều là những chuyện xảy ra sau này.


Sau khi Diệp Vân Linh dạy cho Vương Vệ Hà một bài học, làm trò nắm tay Lục Tử Hạo rời đi trước mặt mọi người, dùng phương thức mạnh mẽ nhất để chống lưng cho Lục Tử Hạo.



Sau khi lên xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau, dọc đường đi không ai nói lời nào.


Lục Tử Hạo thỉnh thoảng lén lút ngẩng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh, cuối cùng về gần đến nhà, vẫn là không nhịn được thấp giọng hỏi: "Có phải dì tức giận không?"



Diệp Vân Linh liếc cậu bé một cái, nói: "Ta có gì mà tức giận. Cháu bị đánh, ta vui vẻ còn không kịp nữa là. Quan hệ của chúng ta còn chưa đủ tốt để quan tâm đến nhau đâu."


Lục Tử Hạo gật đầu: "Ồ."



Diệp Vân Linh khoanh tay trước ngực, suy nghĩ một lúc lại càng nghĩ càng tức, nhìn về phía Lục Tử Hạo chất vấn: "Không phải bình thường cháu rất có năng lực sao? Hôm nay thầy giáo kia mắng cháu như vậy, cháu cũng để mặc cho hắn ta mắng? Cũng không biết nói lại à?"

Lục Tử Hạo mím môi, thanh âm có chút cô đơn: "Thật ra ông ấy nói cũng không sai mà. Tôi đúng là đứa trẻ không có mẹ."


Giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào không dễ phát hiện ra.

Kết quả Diệp Vân Linh căn bản không cho cậu cơ hội bi thương, trực tiếp vỗ một phát vào trán cậu rồi nói: "Ta còn sống đấy, cháu trù ai?"


Lục Tử Hạo che đầu, căm tức lườm Diệp Vân Linh.

Diệp Vân Linh nâng cằm, có chút kiêu ngạo nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cho dù cháu có không muốn thừa nhận thì cũng không được đâu. Cha cháu cưới ta rồi, ta chính là mẹ của cháu. Cho nên sau này tốt nhất cháu nên cung kính với ta một chút, với cả, lần sau nếu lại tiếp tục nói những lời xui xẻo như không có mẹ thế này, xem ta có đánh cháu hay không."



Lục Tử Hạo mím môi, cuối cùng nói: "Không nói đạo lý."

Diệp Vân Linh hất tóc, nói: "Phụ nữ vốn dĩ không nói đạo lý."

Lục Tử Hạo im lặng, quay mặt đi

Chú Đức nhìn hai người đấu võ mồm ở ghế sau, lúc này cả hai cộng lại nhiều nhất 4 tuổi.

Nhưng mà, ông ấy từ kính chiếu hậu nhìn thấy thiếu gia sau khi quay mặt đi, khoé miệng rõ ràng nhếch lên, đang cười tủm tỉm.
Thiếu gia thực sự đã nở nụ cười vì một người khác ngoài tiểu thư.

Thật tốt.
Chú Đức rất vui mừng.

Sau khi xuống xe, Diệp Vân Linh ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn dặn dò một câu: "Lục Tử Hạo, ta nói cho cháu biết, lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy thì phải nói cho cha mẹ. Nhớ rõ chưa?"


Lục Tử Hạo không trả lời, trực tiếp đi vào nhà.
Diệp Vân Linh đi theo phía sau kêu lên: "Lục Tử Hạo, ta đang nói chuyện với cháu đấy, cháu có nghe thấy không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận