Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 453 : Mẹ Con Cùng Đi Hái Cam



Lục Ngữ Nịnh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt như pha lê, hỏi: “Vậy có thể làm thạch cam không ạ?”

Đầu bếp Vương khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên là được chứ.”

Lục Ngữ Nịnh: “Vậy cháu sẽ hái thật nhiều cam.” Nói xong cô bé nhanh chóng ăn bánh bao trong tay.

Lại sợ mình hái không đủ nhiều nên muốn rủ anh trai và ba đi cùng.
Lục Mặc: “Để thím Vương đi hái cùng con đi. Hôm nay ba còn có việc.”
Lục Tử Hạo trả lời: “Hôm nay anh bận, anh phải đọc sách nữa.”


Lục Mặc từ chối, Lục Ngữ Nịnh không quá ngạc nhiên. Nhưng ngay cả Lục Tử Hạo cũng nói vậy thì cô bé rất bất ngờ.

Cũng may Lục Ngữ Nịnh không phải đứa bé không nói lý lẽ, nghe anh trai nói muốn đọc sách cũng không mè nheo náo loạn.

Vườn cam nằm trên ngọn đồi phía sau trang viên.

Hậu viện thông với khu vực đồi núi, cũng trồng đầy đủ các loại rau củ quả.
Diệp Vân Linh và Lục Ngữ Nịnh đầu đội mũ che nắng, trong tay xách một cái giỏ đi theo phía sau thím Vương tới vườn cam hái trái.
Khi đi ngang qua bãi cỏ thì nhìn thấy ba con thỏ Lục Ngữ Nịnh mang về từ chương trình thực tế đang lăn lộn chơi đùa.
Lục Ngữ Nịnh ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu một trong số đó, nói: "Tiểu Tam, sao gần đây con lại mập lên rồi?"

Diệp Vân Linh nhìn ba con thỏ trắng giống hệt nhau, có chút khó hiểu: “Làm sao con biết nó mập lên? Không phải đều giống nhau cả sao?"
Bỏ qua vấn đề mập lên hay không, Diệp Vân Linh đến bây giờ vẫn không có cách nào phân biệt được ba con thỏ này, con nào là tiểu nhất, con nào là tiểu tam.
Lục Ngữ Nịnh khó hiểu nhìn Diệp Vân Linh, hỏi: “Chúng khác nhau rõ ràng mà, sao lại giống nhau?”

Nói xong Lục Ngữ Nịnh còn vô cùng nghiêm túc giới thiệu cho cô ba đứa con của mình: "Tai của Tiểu Nhất rõ ràng ngắn hơn tai của em trai em gái nó một chút, lông của Tiểu Nhị cũng trắng hơn hai con còn lại. Tiểu Tam là dễ nhận ra nhất, nó thích ăn nhất nên thân thể cũng béo nhất.”
Diệp Vân Linh lại nhìn ba con thỏ trắng tinh y hệt nhau kia, từ tai đến đuôi không có gì khác biệt, trầm mặc không lên tiếng.
Có lẽ đây là bộ lọc của ‘mẹ ruột’ chăng?

Diệp Vân Linh nhắc nhở: "Đi thôi, chúng ta đi hái cam trước đi."
Lục Ngữ Nịnh có chút không nỡ, lại xoa đầu Tiểu Tam rồi đứng dậy đuổi theo.
Ba con thỏ kia cũng đi theo bước chân của Lục Ngữ Nịnh, theo sát ‘mẹ’, một màn này chọc cho cô bé rất vui vẻ.

Diệp Vân Linh đi phía sau, nhìn mấy cái mông thỏ vặn vẹo kia, không khỏi cảm thán một tiếng: “Béo thật."
Mấy người lớn, một đứa bé cộng thêm ba con thỏ bước vào vườn cam.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua các tầng lá.

Trong vườn, từng trái cam treo lủng lẳng trên cành, vàng ươm, mọng nước.
Diệp Vân Linh và Lục Ngữ Nịnh tay cầm kéo, đội mũ che nắng đi theo thím Vương vào vườn.
Mặc dù vườn cam ở ngay sau núi nhà mình, nhưng trước kia Lục Ngữ Nịnh chưa từng tới đây bao giờ, vả lại đây cũng là lần đầu tiên được tự tay thu hoạch trái cây, cô bé tỏ ra khá hưng phấn.

“Nhiều cam quá. Hôm nay con phải hái thật nhiều cam về cho anh trai." Cô bé này thật sự dù có đi đâu cũng không bao giờ quên anh trai mình.
Chẳng bao lâu sau, cô bé phát hiện ra một vấn đề, bé quá thấp, hoàn toàn không thể với tới những quả cam.
Đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên những trái cam xanh vàng, thấy mà không chạm vào được, gấp đến mức suýt khóc.

Thấy những người khác bắt đầu hành động thì lại càng sốt ruột hơn.


Để trấn an trái tim non nớt của cô bé, thím Vương còn cố ý hải vài quả bỏ vào giỏ của Lục Ngữ Nịnh, nói: “Tiểu thư, hay là tiểu thư ngồi dưới gốc ăn cam một lát đi. Chúng tôi sẽ hái xong
nhanh thôi. Vừa lúc có mấy con thỏ ở đây, cô chơi với chúng nó một lúc nhé.”

Lục Ngữ Nịnh đứng ở đó, vẻ mặt uỷ khuất, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên cao đến mức có thể treo cả một bình dầu.

Muốn tức giận nhưng lại cảm thấy tức giận khó coi.

Lục Ngữ Nịnh gật đầu.
Diệp Vân Linh đặt cái rổ trong tay xuống, bế cô bé lên, sau đó đặt Lục Ngữ Nịnh lên cây cam gần nhất, hỏi: "Bây giờ có thể hái được chưa?"
Lục Ngữ Nịnh gật đầu, nhìn dưới chân lơ lửng, có chút sợ hãi nói: "Mẹ ơi, con hơi sợ."
Diệp Vân Linh: "Đừng sợ. Có mẹ ở bên cạnh nhìn con rồi. Nếu con ngã, mẹ sẽ đỡ lấy. Vì an toàn, con không thể dùng kéo nữa. Con phải tự tay hái cam."

Bạn cần đăng nhập để bình luận