Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 316: Trà Xanh Cũng Phân Chia Đẳng Cấp


Chính vì vậy nên lúc đang nói xấu người khác bị bắt tại trận, đáng ra sẽ có chút xấu hổ, nhưng thấy người bước vào chỉ là trợ tý thì bọn họ không thèm để ý.

Ba người vừa đứng lên lại ngồi trở lại, Đồng Thi Vũ thản nhiên: "Cũng có phải nói cô đâu, cô kích động như thế làm gì?"
Lục Uyển Kỳ nói: "Một đứa trợ lý như cô mà cũng dám đứng trước mặt chúng tôi hô to gọi nhỏ.
Dù sao chúng tôi cũng là diễn viên, còn cô thì là cọng hành gì?"

Giang Tư Văn lại càng trơ trên: "Thức thời thì lập tức xin lỗi chúng tôi ngay, chúng tôi có thể miễn cưỡng tha thứ cho cô. Đừng để tới lúc truyền ra ngoài 'Trợ lý của Diệp Vân Linh ý thế bắt nạt người khác thì để xem cô phải làm thế nào?"

Diệp Vân Linh nãy giờ vẫn đứng ở phía sau, bước lên hai bước, mở cánh cửa đang khép hờ ra,
lạnh giọng hỏi: "Thật sao? Vậy tôi cũng muốn xem cô định tung tin tức này ra thế nào?"

Diệp Vân Linh nãy giờ vẫn đứng ở phía sau, bước lên hai bước, mở cánh cửa đang khép hờ ra, lạnh giọng hỏi: "Thật sao? Vậy tôi cũng muốn xem cô định tung tin tức này ra thế nào?"
Cánh cửa bị đập mạnh vào tường rồi bật ngược trở lại, Diệp Vân Linh đá sang một bên, mở toang cả ra.
Mấy người bên trong bị sự xuất hiện đột ngột của Diệp Vân Linh làm cho hoảng sợ, không ngờ cô lại về vào lúc này.
Đồng thời tiếng động này cũng khiến cho những người khác chú ý, không ít người tò mò nhìn về phía bên này, sau đó phát hiện ra ba diễn viên phụ chạy sang phòng nghỉ của diễn viên chính.

Lục Uyển Kỳ thấy mọi người vây lại, cô ta đảo mắt ra vẻ tủi thân: "Diệp lão sư, chúng tôi xin lỗi cô mà. Xin cô đừng tức giận, đều là do chúng tôi không tốt, đáng lẽ không nên tự tiện vào phòng nghỉ của cô. Cầu xin cô đừng đuổi chúng tôi ra khỏi đoàn."
Diệp Vân Linh nhìn màn trình diễn của cô gái trước mặt, đột nhiên nhận ra trà xanh cũng có phân chia đẳng cấp, ít nhất biểu cảm của Diệp Vi Vi tự nhiên hơn mấy người này nhiều.
Dấu vết biểu diễn vẫn quá nặng.
Đến cả Diệp Vi Vi mà cô còn thu thập được, huống chi mấy lá trà non này.
Diệp Vân Linh bước lên từng bước, khoé miệng mỉm cười nhàn nhạt nói: "Trước khi các cô chọc giận tôi, chắc chưa từng hỏi thăm qua chuyện của tôi nhỉ? Cho rằng dùng mấy cái thủ đoạn trà Long Tỉnh Tây Hồ này là có thể uy hiếp được tôi sao? Chẳng lẽ các cô không biết tôi còn có biệt danh là 'Diệp chó điên' à?"

Lúc nói đến câu sau, nụ cười trên mặt Diệp Vân Linh biến mất, đôi mắt hoa đào xinh đẹp phảng phất hiện lên một tầng băng mỏng.

Lục Uyển Kỳ bị dáng vẻ này của Diệp Vân Linh doạ sợ, ngược lại Giang Tư Văn đứng sau lưng cô ta là người phản ứng lại đầu tiên, tiến lên một bước rồi nói: "Diệp lão sư, tôi biết cô tức giận vì chúng tôi vào phòng nghỉ của cô. Chúng tôi biết lỗi rồi. Mong cô thương tình lần đầu phạm lỗi mà tha thứ. Xin cô đừng đuổi chúng tôi ra khỏi đoàn làm phim. Nếu bị đuổi thế này, công ty sẽ đóng băng hoạt động của bọn tôi mất."
Diệu Diệu tức giận: "Các cô..các cô trợn mắt nói dối, rõ ràng vừa nãy....."

Giang Tư Văn vẻ mặt vô tội: "Chúng tôi vừa nãy làm sao cơ?"

Diệu Diệu mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa có bạn trai, sao có thể nói ra miệng những lời khó nghe của bọn họ trước đó được.

Cô gái nhỏ không biết phải nói lại thế nào, ngược lại tự mình tức giận đỏ cả mặt, cuối cùng chỉ rặn ra được một câu: "Các người quá xấu xa, ba người phụ nữ ác độc."

Giang Tư Văn cúi đầu uỷ khuất nói: "Tuy chúng tôi tự tiện vào phòng của Diệp lão sư là không đúng, nhưng cũng vì thời tiết quá nóng mà phòng nghỉ tập thể đã chật kín người nên bất đắc dĩ mới phải chạy sang bên này. Cô có thể nói chúng tôi làm sai, chúng tôi cũng đã xin lỗi rồi, nhưng có cần phải mắng chúng tôi là loại phụ nữ ác độc như thế không?"
Diệu Diệu bình thường chỉ làm công việc trợ lý, đâu có giống mấy người Giang Tư Văn đã có kinh nghiệm lăn lộn trong giới giải trí cong cong vẹo vẹo.

Bị bọn họ chỉ nói có mấy câu đã đổi trắng thay đen, Diệu Diệu tức đến mức phát khóc.


Diệp Vân Linh tiến lên vỗ vào vai cô gái nhỏ, kéo cô ra sau, duỗi tay lau nước mắt cho cô, nói: "Khóc cái gì, nhìn khó coi."

Diệu Diệu vẫn còn khó chịu, khoé mắt còn đọng nước mắt: "Chị Diệp, bọn họ thật quá đáng, em không nói lại được."
Lúc nói đến câu cuối cùng, Diệu Diệu tủi thân oà khóc nức nở, mang theo vài phần cáo trạng.

Diệp Vân Linh vỗ về cô gái nhỏ, an ủi: "Em đừng khóc nữa, để chị xử lý bọn họ."


Bạn cần đăng nhập để bình luận