Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 102: Lưu Manh Vào Thôn Bắt Gái Nhà Lành


Lúc này Tưởng Mỹ Hàm đã nghĩ đến việc bỏ cuộc, chỉ cần bây giờ chọn bỏ cuộc, người của Tổ tiết mục sẽ lập tức dẫn mẹ con cô ta ra ngoài.
Nhưng mà một khi chọn từ bỏ, có nghĩa bọn họ sẽ là người về cuối, sẽ phải ngủ trên cái võng kém
cỏi nhất.
Đột nhiên Tưởng Mỹ Hàm nghĩ tới cái gì: "Tôi nhớ cá cược giữa chúng ta và Diệp Vân Linh là chỉ
cần bất kỳ ai trong số chúng ta giành được vị trí đầu tiên thì cô ta đều sẽ nhận thua, phải ngủ võng.
Vậy nên nếu bây giờ tôi bỏ cuộc, chỉ cần trong ba người các cô có một người về nhất thì kết quả
cũng như vậy."

Lời này vừa nói ra, Diệp Vi Vi hơi cau mày.
Trương Thư Du lại càng không thể nhịn nổi nữa, trực tiếp mỉa mai: "Bàn tính của cô đánh cũng vang dội quá nhỉ."
Tưởng Mỹ Hàm cũng biết đề nghị này của mình có hơi vô sỉ, nhưng nghĩ tới tình hình vừa mệt vừa đói hiện tại cùng với con trai vẫn luôn khóc nháo không ngừng, cố cắn răng nói tiếp: "Con trai tôi vẫn luôn quậy phá, cũng ảnh hưởng đến tiến triển của mọi người mà."


Trương Thư Du: "Cô muốn bỏ cuộc sao không bỏ cuộc từ sớm đi. Bây giờ chúng ta không còn thức
ăn, nước uống nữa thì cô lại nói muốn từ bỏ. Còn trông cậy vào bọn tôi dành vị trí thứ nhất, để cho
cô lợi dụng?"
Trương Thư Du vẫn luôn được xưng là người có EQ cao trong giới, nhưng liên tục bị đả kích và
mệt mỏi, lại nhìn con gái khóc như mèo hoa bị muỗi cắn sưng mặt, cảm xúc đã sớm lên đến đỉnh
điểm.
Đúng lúc này Tưởng Mỹ Hàm lại đưa ra yêu cầu như vậy, EQ của Trương Thư Du có cao hơn nữa
cũng không kìm được nóng nảy.
Tưởng Mỹ Hàm nhíu mày không vui nói: "Cô nói chuyện kiểu gì thế?"
Trương Thư Du vừa ôm con gái vào lòng, vừa tức giận nói: "Tôi cứ nói thế đấy."

Diệp Vi Vi cũng rất muốn tiến lên giảng hoà, nhưng bối phận hai người bọn họ trong giới đều cao hơn cô ta, lời cô ta khuyên chưa chắc bọn họ đã nghe, mấu chốt là cô ta cũng sợ chiến hoả này lan đến trên người mình.

Ánh mắt liếc nhìn về phía Thư Nhã, hy vọng vị ảnh hậu tiền bối này có thể ra tay.


Thư Nhã đang đứng một bên ôm con trai mình, đối với trận khẩu chiến chỉ cần chạm vào là nổ kia, hiển nhiên không muốn quan tâm, cô ấy quan tâm con mình cũng đã đủ mệt rồi.
Phương Từ vẫn luôn mím môi không nói gì nãy giờ, phát hiện bụi cỏ xa xa giật giật, cậu bé chỉ về hướng đó nói: "Mẹ ơi, bên kia có động tĩnh."

Diệp Vi Vi nghĩ Phương Từ nói linh tinh, trong người cũng đang bực bội nên có chút cáu kỉnh: "Tiểu Từ, con đừng làm phiền nữa, mẹ không rảnh..."

Đến lúc nhìn sang hướng bên kia, Diệp Vi Vi cũng sửng sốt, thật sự có động tĩnh thật.
Ánh mắt cô ta khẽ động: "Bên kia hình như có cái gì đang tiến lại đây, mọi người cẩn thận."
Lời Diệp Vi Vi vừa nói lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Trương Thư Du và Tưởng Mỹ Hàm cũng tạm thời đình chiến.

Trước khi tiến vào, ekip chương trình cũng đã phổ cập kiến thức khoa học qua, trong rừng mưa nhiệt đới có rất nhiều loài động vật, ví dụ như voi rừng, heo rừng đều có cả. Tuy rằng tổ tiết mục cũng đã nói voi hoang dã ít xâm lấn sang tận bên này, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn không có.


Nếu thật sự gặp phải voi hoang dã châu Á, bọn họ đông người lại mang theo trẻ con như vậy, căn bản là không có cách nào chạy thoát.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình bực bội hiện tại đã bị lo lắng và bất an thay thế.

Ngay cả những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng căng thẳng đến mức cảm xúc dâng lên tới tận cổ họng, thật sự rất sợ sẽ gặp phải nguy hiểm nào đó.
Bụi cỏ tách ra, lộ ra một lớn hai nhỏ.

Diệp Vân Linh trên đầu đội một chiếc nón lá tự chế, trong miệng ngậm một cọng cỏ, cười huýt sáo với mọi người : "Hello, chúng ta lại gặp nhau rồi."

".........."

[Sao tui nhìn Diệp Vân Linh trông cứ như thủ lĩnh nhóm lưu manh vào thôn bắt cóc mấy cô gái nhà lành ấy nhỉ.]
[Ê lầu trên, bạn không cô đơn, tôi cũng có cảm giác đấy.]

[Oa oa, kích thích quá, hai bên va nhau rồi, chiến đi, chiến đi nào.]
[Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ngồi xổm chờ ăn dưa*.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận