Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 353: Đổi Chỗ Khác Nhảy Đi


Diệp Vân Linh nhìn người vừa nói, nước mắt đầy mặt, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, giọng
nói cũng khàn cả đi, ai nhìn vào mà không than một tiếng đáng thương.
Nhưng vẻ mặt Diệp Vân Linh vẫn lãnh đạm, khuôn mặt trắng nõn mang theo vài phần lạnh nhạt:

"Con cái mình không dạy dỗ cho tử tế, để xổng tới nơi này lãng phí tài nguyên công chúng. Người làm cha mẹ còn không biết tự kiểm điểm bản thân, lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu người
khác?"

Mẹ Trịnh Lị Lị nghe thấy lời này lại càng tức giận hơn: "Cô ăn nói cái kiểu gì thế? Có tí lễ phép kính trên nhường dưới nào không?"

Diệp Vân Linh đáp: "Thấy bà thế này tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao con gái bà hôm nay lại xuất hiện ở đây rồi. Thượng bất chính thì hạ tắc loạn."
Diệp Vân Linh nói chuyện rất không nể nang ai, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của đối phương. Cũng chẳng phải lỗi của cô, tâm trạng bọn họ không tốt thì tại sao cô lại phải chịu đựng.
Mẹ Trịnh còn định nói thêm gì nữa nhưng lại bị cha Trịnh ngăn lại, ông ta biết điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng để Diệp Vân Linh ra mặt nói chuyện.
Cảnh sát cũng vội tiến lên, nhỏ giọng nói với Diệp Vân Linh: "Mấy cô gái này cực kỳ ngoan cố, không nhìn thấy cô thì không chịu mở miệng nói chuyện. Vì vậy cô nên cố gắng làm hài lòng bọn họ hết sức, kéo dài thời gian, đánh lạc hướng, chúng tôi sẽ cho người lén tiếp cận lại gần."
Diệp Vân Linh trả lời: "Kéo dài thời gian, đánh lạc hướng thì được, nhưng có một số yêu cầu của bọn họ, tôi khó mà đồng ý lắm."
Trước khi đến đây cô đã đại khái đoán ra được bọn họ sẽ nói cái gì rồi.
Cảnh sát muốn nói gì đó nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, đúng thật trong việc này Diệp Vân Linh hoàn toàn vô tội, không thể đòi hỏi cô quá nhiều.
Diệp Vân Linh: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng không thể hứa chắc chắn."
Cảnh sát: "Cứ cố gắng hết sức là được rồi."
Diệp Vân Linh đi ngang qua cảnh sát, tiến lên hai bước nhìn mấy người đang đứng trên sân thượng, biểu cảm thờ ơ hỏi: "Tôi tới rồi, các cô muốn nói gì thì nói nhanh đi."

Khoảnh khắc Trịnh Lị Lị nhìn thấy Diệp Vân Linh, cô ta liền biết mình đánh cuộc thắng rồi. Đứng trên này gió không ngừng thổi sau lưng, dù cho cô ta không ngừng cố gắng thuyết phục người khác, nhưng thực sự tận sâu trong lòng cô ta cũng rất sợ hãi.
May mà Diệp Vân Linh đã đến. Nghĩ tới chuyện hai ngày trước cô sỉ nhục mình như thế nào, cảm giác sợ hãi trước đó của Trịnh Lị Lị lập tức biến mất, một lòng chỉ nghĩ muốn nhân cơ hội báo thù cho thần tượng.
Nhưng nhìn thấy trên mặt Diệp Vân Linh không hề có tí căng thẳng nào, ngược lại còn khá thoải mái, cô ta liền không vui: "Diệp Vân Linh, thế mà cô lại dám đến đây thật."

Diệp Vân Linh thản nhiên: "Sao lại không? Không tới để bốn người các cô nhảy xuống à?"
Trịnh Lị Lị nghĩ quả nhiên Diệp Vân Linh vẫn sợ xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, cảm thấy uy hiếp của mình có tác dụng, vậy nên cũng kiêu ngạo hơn hẳn: "Diệp Vân Linh, có biết chúng tôi gọi cô tới đây để làm gì không?"
Diệp Vân Linh: "Nói nghe xem."

Trịnh Lị Lị lên án gay gắt: "Chính là cô đã hãm hại chị Vi Vi thê thảm như vậy, tất cả đều do cô gây ra. Hôm nay tôi muốn cô phải công khai nhận tội trước mặt tất cả mọi người, hơn nữa còn phải nói lời xin lỗi."
Diệp Vân Linh bật cười: "Hoá ra trong mắt các cô tôi tài giỏi vậy hả, còn có thể hãm hại người khác rồi tống vào tù? Nhưng mà này, sao các cô không nghĩ tới, người độc ác như tôi đây, các cô đưa mạng mình ra để uy hiếp thì có tác dụng không?"
Trịnh Lị Lị hơi hếch cằm lên, nói: "Vì cô không dám. Tôi còn đang phát sóng trực tiếp, có nhiều người xem như vậy, nếu cô dám không tới, lỡ chúng tôi xảy ra chuyện gì thì cô chính là hung thủ đã hại chết chúng tôi."

"Cũng thông minh đấy, biết lợi dụng dư luận để áp chế tôi." Diệp Vân Linh tuỳ ý tựa vào lan can bên cạnh: "Đáng tiếc thật ra các cô có chết hay không, tôi cũng không quan tâm lắm. Tôi tới đây chỉ với một mục đích, chính là thuyết phục các cô đổi chỗ khác nhảy."
Trịnh Lị Lị nghe thấy tuyên bố 'coi mạng người như cỏ rác' của Diệp Vân Linh, lửa giận trong lòng xông lên trên mặt, tức tối hỏi: "Tại sao lại phải đổi chỗ khác nhảy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận