Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 444 : Lại Lên Diễn Đàn Xin Tư Vấn



Trên bàn ăn.

Lục Mặc vừa ăn cơm, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người đối diện.

Anh gắp một miếng thịt kho tàu cho vào bát của Diệp Vân Linh, nhưng thịt còn chưa tới, Diệp
Vân Linh đã bưng bát đi, giọng điệu thản nhiên nói: “Không cần đâu, hôm nay em không muốn ăn thịt.
Quả nhiên là vậy.
Lục Mặc phát hiện hai hôm nay Diệp Vân Linh có gì đó không thích hợp.
Lúc mới trở về sau khi tỏ tình trên đảo Baja, quan hệ giữa hai người đã có tiến triển vượt bậc, thậm chí Diệp Vân Linh còn trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Nhưng bỗng nhiên một ngày, cô bắt đầu phớt lờ anh.

Thậm chí ngay cả món thịt yêu thích, cô cũng không cần.

Lúc này lại thấy Diệp Vân Linh vừa mới cự tuyệt mình xong, vươn đũa về đĩa thịt kho.

Lục Mặc: “……..”
Đây rõ ràng đâu phải không muốn ăn thịt, mà là không muốn ăn thịt anh gắp thì đúng hơn.
Nhìn xem, đây rõ ràng là biểu hiện của sự giận dỗi.
Còn có buổi tối cô không ôm anh ngủ, cũng không cho anh ôm cô.

Chẳng lẽ là trách hôm mới về nhà, anh đã giày vò cô quá lâu sao?
Nhớ lại hành vi của mình ngày hôm đó thì đúng là cũng hơi hung hãn, quá đáng thật.
Nhưng anh giữ mình trong sạch gần 30 năm, mới biết ăn thịt có hơi mất tự chủ cũng là chuyện bình thường mà.

Diệp Vân Linh cảm giác có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Chẳng phải vừa rồi chỉ từ chối một miếng thịt của anh, sau đó lại không nhịn được gắp một miếng khác thôi sao.
Có cần thiết phải nhìn chằm chằm như thế không?

Mấy ngày hôm nay cô đang cố gắng lạnh nhạt với Lục Mặc, để anh có quá trình thích ứng trước, sau đó đề cập đến chuyện ly hôn sẽ không quá đột ngột.
Vốn muốn ăn một bữa ngon, nhưng ánh mắt người đối diện nhìn cô nhiệt tình như lửa làm cô ăn không nổi nữa.
Vội vàng ăn xong, Diệp Vân Linh đặt bát đũa xuống, nói với Lục Ngữ Nịnh đang ngồi bên cạnh: "Mẹ ăn xong rồi, con với anh trai ăn cơm ngon nhé."

Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Lục Ngữ Nịnh nhìn ba cái bát rỗng xếp chồng lên nhau bên cạnh, nói: "Hôm nay mẹ không ngon miệng sao? Mẹ ăn rất ít."
Đại khái khoảng mười giây sau, Lục Mặc cũng ăn xong, đặt bát đũa xuống.

Bước chân đi lên lầu.
Tuy thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ lạnh lùng và thờ ơ như trước, nhưng tốc độ tăng tốc dưới chân đã bán đứng trái tim anh lúc này.
Lục Ngữ Nịnh nhìn hai người lớn kỳ lạ, hỏi: “Anh ơi, ba mẹ làm sao vậy?”

Lục Tử Hạo liếc nhìn bóng người đã biến mất ở góc ngoặt, nói: “Chuyện của người lớn, chúng ta đừng để ý.”
Trên lầu hai, Lục Mặc đứng trước cửa phòng ngủ chính, nắm lấy tay nắm cửa rồi lại bỏ xuống, lùi một bước đứng dựa vào tường.
Anh lấy điện thoại di động ra, mở forum vạn năng, đặt câu hỏi trực tuyến: [Nếu lỡ làm vợ giận, thì phải dỗ dành thế nào?]

Có rất nhiều người đang lướt web, trong một thời gian ngắn vấn đề của anh đã nhận được giải đáp.



Lầu 1: [Có gì khó đâu, mua túi xách và trang sức cho cô ấy, không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được.]
.


Lầu 2: [Túi LV, con gái đều thích cái này, một cái không đủ thì hai cái.]

Lầu 3: [Mua cho cô ấy một căn hộ, view sông, đứng tên luôn. Đảm bảo cậu nói cô ấy đi hướng đông, tuyệt đối không dám đi hướng tây.]

……….

Lầu 11: [Đối với phụ nữ là phải dạy dỗ, vừa nghe thớt hỏi là biết bình thường ít bị đánh đây mà. Một ngày ba bữa đánh thêm cả bữa khuya. Đảm bảo một tháng sau ngoan như cún.]
Đọc mấy bình luận phía trước, Lục Mặc trực tiếp bỏ qua. Diệp Vân Linh không phải người nông cạn như vậy.
Tiện tay báo cáo luôn lầu 11 với lý do ‘ngôn ngữ kích động bạo lực’.
Lầu 22: [Thật ra con gái tức giận rất dễ dỗ, giải quyết trên giường là được, làm đến bao giờ cô ấy hết giận thì thôi.]
Lầu 23: [Người anh em à, ông phải nghe tôi. Bí kíp sống còn đây này. Nếu làm vợ tức giận thì việc đầu tiên là phải xin lỗi. Mặc kệ nguyên nhân sự tình, kết quả diễn biến ra sao, ai đúng ai sai, thì nhất định người sai cuối cùng vẫn là ông thôi. Xin lỗi chân thành vào.]
Lầu 24: [Phụ nữ mà giận, trước tiên phải tìm hiểu lý do vì sao lại giận, chứ xin lỗi không thôi cũng không ăn thua. Đôi khi một lời xin lỗi không hiệu quả sẽ khiến cô ấy tức giận hơn đó, còn cho rằng đối phương qua loa không chân thành.]
Lục Mặc đọc một lúc lâu cũng không thấy ai đáng tin cậy. Ngay khi anh định bỏ cuộc thì cuối cùng cũng có hai người có thể coi như nghiêm túc trả lời.


Bạn cần đăng nhập để bình luận