Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 375 : Lúc Ở Cạnh Người Mình Thích


[Chắc Lục tổng không bao giờ ngờ được có ngày mình lại bị con trai dạy dỗ nhỉ?]

[Ha ha ha ha ha Lục tổng bị OOC* rồi, mau nhớ lại đi anh là tổng tài bá đạo đó, mau tỏa ra khí
thế lạnh lùng đi, không thể bỏ đi gánh nặng hình tượng tổng tài được.]

*OOC: Out Of Character nghĩa là không hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có.

Nhìn vẻ mặt của Lục tổng mà tôi thấy xót xa ghê, không phải chỉ có hai ngàn thôi sao, cho anh ấy cho anh ấy đi mà.]

[Cho đi, bây giờ tôi đi bán thận lấy hai ngàn đưa cho Lục tổng kịp không.]

[Lầu trên có nghĩ đến khả năng Lục tổng chỉ cần mỗi tiền của Diệp Vân Linh thôi không hô hô.]
Lúc tài xế nghe thấy Lục Mặc nói hai ngàn thì cũng hoảng sợ, anh ta chỉ muốn thu hai trăm thôi mà, sao lại lên tận hai ngàn thế này.
Nhìn thấy dáng vẻ bị từ chối của đối phương, đầu óc tài xế xoay chuyển rất nhanh, nói: “Chưa có cũng không sao. Bao giờ anh dùng xong trả xe lại rồi đưa luôn cũng được.”
Nhiệm vụ nhỏ đầu tiên, Lục Mặc thất bại, 86,3% khán giả đã lựa chọn chính xác.
Đừng nói là một phút, Diệp Vân Linh người ta chỉ vừa nhìn cái là đã nhận ra.
[Tôi biết Diệp Vân Linh chắc chắn sẽ nhận ra, nhưng không ngờ là vừa gặp mặt là nhận ra luôn.]
[Điều này chúng tỏ tình cảm hai vợ chồng bọn họ rất tốt, nếu không cũng sẽ không thân thuộc với nhau đến vậy.]
[Cười chết mất, Lục Mặc như thế mà gọi là hoá trang? Chỉ cần không mù thì ai cũng có thể nhận ra được.]
[Lầu trên, tiền này thật sự không thể mang tôi đi kiếm cùng được sao?]



Lục Tử Hạo nhìn người vẫn còn đứng sững sờ ở đó, nhắc nhở: “Ba, nếu ba còn không đi thì sẽ lạc mất dì Vân và Ngữ Nịnh đấy, hai người đó đi khá xa rồi.”

Lục Mặc nhìn thoáng qua, trong mắt có chút ghét bỏ, sau đó đuổi theo sau.

Lục Tử Hạo lắc đầu thở dài, nhẹ giọng nói: “Ba ngoại trừ kiếm được tiền ra, hình như cũng chẳng có ưu điểm gì nữa.”

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha con trai lên livestream bóc phốt cha mình, gia đình này hài ghê.]

Diệp Vân Linh ngồi trên ghế dưới gốc cây Hông khổng lồ che nắng.
Ánh nắng xuyên qua những tán cây Hông cổ thụ, chiếu lên khuôn mặt tinh xảo thanh tú của Diệp Vân Linh, bên cạnh cô là Lục Ngữ Nịnh đang gặm kẹo hồ lô trong tay.
Diệp Vân Linh vừa ăn kẹo, vừa nghiêng đầu hỏi Lục Ngữ Nịnh: “Ngữ Nịnh, cháu có cảm thấy vừa rồi dì hơi quá đáng không?”

Lục Ngữ Nịnh thoả mãn liếm đường trên kẹo, nói: “Dì nói chuyện dì không cho ba tiền sao?”


Diệp Vân Linh gật đầu: “Cháu xem bình thường dì có tiêu bao nhiêu tiền thì ba cháu cũng không bao giờ để ý. Hiếm có khi ba cháu lại yêu cầu dì trả tiền xe, dì còn từ chối một cách tàn nhẫn như vậy, liệu anh ấy có cảm thấy buồn không?”

Lục Ngữ Nịnh gật đầu: “Có một chút.”
Diệp Vân Linh cắn một miếng kẹo hồ lô, có chút đau lòng nói: “Nhưng mà anh ấy lại muốn tận 2000 đó. Chúng ta tổng cộng chỉ có 3000 thôi, nếu đưa cho anh ấy 2000 này, thì có thể hôm nay sẽ không được ăn ngon nữa, không được đi chơi trò chơi, cũng không thể ăn kem, thậm chí có khi còn không đủ tiền mua kẹo hồ lô nữa.”

Lục Ngữ Nịnh sững sờ, nhìn xâu kẹo chua chua ngọt ngọt ngon tuyệt vời trong tay mình, do dự một giây rồi nói: “Vậy đừng cho nữa. Ba giàu như vậy rồi còn đòi tiền của dì. Thật quá đáng.”

Nói xong còn tức giận đến mức phồng má, cả người đã ngập trong hình ảnh ba lấy tiền của mình, hại cô bé ngay cả kem cũng không được ăn, kẹo hồ lô cũng không được ăn.


Thật quá đáng.

Thấy ngay cả Lục Ngữ Nịnh cũng ủng hộ mình, chút áy náy trong lòng của Diệp Vân Linh cũng tan thành mây khói.
Ngay cả con gái anh cũng nói như vậy thì chứng tỏ cô không sai rồi.

[Ê không phải chứ, Diệp Vân Linh cô dỗ Ngữ Nịnh như vậy mà cũng được sao?]
[Lục tổng: Chung quy cũng là do chọn sai người.]
Một lúc sau, Lục Mặc đi tới, thân hình cao lớn ngồi xuống bên cạnh Diệp Vân Linh.


Diệp Vân Linh thận trọng dịch một bước nhỏ tránh qua một bên, sau đó nói: “Anh có đi theo tôi cũng vô dụng thôi, tôi chỉ có một chút tiền. Mà sao anh đi ra ngoài lại không mang theo tiền thế?”

Lục Mặc: “Tổ tiết mục không cho mang.”
Diệp Vân Linh tận tình khuyên bảo: “Tổ tiết mục không cho mang thì anh không thể lén mang theo được à? Anh đừng thành thật như vậy, có được không?”
Lục Mặc hơi suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: “Được, vậy lần sau tôi sẽ giấu đi.”
Dáng vẻ anh bây giờ giống như một đứa trẻ phạm lỗi, sau đó được giáo viên nghiêm túc chỉ dạy và đã nhận thức sâu sắc được sai lầm của mình.

[A a a a a a a hoá ra Lục tổng ở trước mặt người mình thích là sẽ như thế này sao?]

Bạn cần đăng nhập để bình luận