Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 468: Bình Yên Trước Trận Chiến



Có nghĩa là dù lựa chọn thế nào thì cuối cùng bọn họ cũng vẫn phải đối mặt với kết quả tồi tệ nhất.

Diệp Vân Linh mím môi hỏi: “Anh nghĩ ra được cách gì chưa?”

Lục Mặc lắc đầu: "Vẫn chưa."

Lúc đầu, Lục Mặc chỉ muốn xác nhận lại những suy đoán của mình, có bắt được hệ thống hay không tất cả đều trên lý thuyết, chính anh cũng không dám chắc.
Không ngờ cuối cùng lại lộ ra nhiều chuyện như vậy, anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã phải đối đầu trực diện với cục quản lý hệ thống.
Cấp trên chắc chắn sẽ không dễ xử lý như hệ thống chanh này.


Cũng may là còn có một tin tức không tệ, ít nhất dù họ có ra tay thế nào thì cũng sẽ không làm gì được Diệp Vân Linh.

Ít nhất là cô vẫn an toàn.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Diệp Vân Linh liền đoán được anh đang nghĩ gì, sắc bén nói: "Anh đang nghĩ gì thế? Em nói cho anh biết, nếu anh dám làm những chuyện nguy hiểm liều mạng kia, anh mà chết em sẽ lập tức tái giá ngay. Đưa người đàn ông đó về nhà, ở trong phòng của anh, ngủ trên giường của anh......um....”
Những lời còn lại của Diệp Vân Linh đã bị chặn lại bởi những nụ hôn.
Mặc dù biết lời Diệp Vân Linh nói là để cố ý khiêu khích mình, nhưng Lục Mặc vẫn cảm thấy ghen tuông.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sau này Diệp Vân Linh có thể dựa vào lòng người đàn ông khác, liếc mắt đưa tình với người khác, cùng người khác làm những chuyện thân mật kia.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, Lục Mặc đã không thể chịu đựng nổi.
Một tay nâng mặt cô lên, tay kia mạnh mẽ vòng qua eo cô, kéo cô về phía anh.

Lục Mặc trằn trọc liếm mút môi Diệp Vân Linh, ôm xiết cô vào lòng, hận không thể nuốt cô vào trong bụng mình.
Làm sao anh có thể nhường cô cho người khác.

Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên ngoài là màn đêm đen tối, như đang ám chỉ điều gì.
Lục Mặc vuốt ve gò má thanh tú của Diệp Vân Linh bằng những ngón tay hơi thô ráp.

Sau nụ hôn cuồng nhiệt, thanh âm của anh có chút hổn hển, anh nói: "Vân Linh, em là của anh, chỉ là của anh.”
Diệp Vân Linh phối hợp dùng chóp mũi cọ cọ vào cằm của đối phương, giống như một con mèo lười biếng, nói: “Ừ, là của anh.”

Hơi ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy yết hầu gợi cảm của Lục Mặc, Diệp Vân Linh không kìm được mà nhón chân hôn lên đó.
Trong mắt Lục Mặc có ánh sáng lóe lên, mi mắt rũ xuống, một tay giữ gáy cô, lại hôn xuống.

Hơi thở ấm nóng của hai người phả vào nhau.
Ngay lúc chuẩn bị lau súng cướp cò, Lục Mặc chủ động dừng lại, ôm Diệp Vân Linh vào lòng, tựa cằm lên vai cô, hơi thở dốc.

Hai người tựa vào nhau để trấn tĩnh lại trái tim đang xao động.


Diệp Vân Linh dựa vào lòng Lục Mặc, yên tĩnh lắng nghe tiếng tim đập của đối phương.

Giờ khắc này, cô lại cảm thấy mãn nguyện một cách lạ lùng, dù biết rằng đang có một trận chiến cam go sắp tới.

Lục Mặc hỏi: “Em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”

Diệp Vân Linh thuận thế tựa đầu vào vai anh, đáp: “Được.”
Hai người đi thang máy xuống lầu.
Trong công ty không còn ai nên họ đi thang máy xuống.

Trụ sở chính của tập đoàn Lục thị nằm ở trung tâm thành phố, hướng ra sông.
Màn đêm đen kịt, dù đã hơn mười một giờ đêm nhưng đường phố vẫn sáng trưng.
Đặc biệt dọc theo con đường ven sông, tập trung rất nhiều quán ăn đường phố.

Diệp Vân Linh đứng trước một gian hàng bán tôm viên, nhìn những gia vị xanh xanh đỏ đỏ, còn có mùi tôm viên chiên thơm lừng kia, không nỡ bước đi.
Khóe miệng Lục Mặc mang theo vài phần yêu chiều, bước lên trước nói với chủ sạp: "Cho một phần tôm viên.”
Chủ sạp vừa lật tôm viên vừa hỏi: “Có ăn cay không?”
Lục Mặc đáp: “Cay vừa, không cần hành lá, cho thêm rau mùi.”

Diệp Vân Linh đứng bên cạnh, khóe môi hơi cong lên, hỏi: "Anh vẫn nhớ rõ sở thích của em à?”
Lục Mặc trả lời: “Anh nhớ hết mọi thứ thuộc về em.”
Lúc bọn họ tới còn may, khách chưa đông lắm, kết quả một lúc sau quanh sạp đã đông nghịt khách.
Chưa được bao lâu thì đã có người nhận ra Diệp Vân Linh, đến cả Lục Mặc cũng được nhận ra.
Thấy bọn họ chuẩn bị thét chói tai, Diệp Vân Linh vội làm động tác ‘suỵt’, nhẹ giọng nói: “Để tôi ký tên cho các bạn, đừng hét."
Những người đó vội vàng gật đầu, còn rất ăn ý đứng vây quanh che chắn cho bọn họ, không để người khác chú ý.
Rất nhanh đã ký tên xong cho mọi người.
Bên này, ông chủ sạp cũng đã chiên xong tôm, đưa một cuốn sổ và một cây bút cùng với bát tôm viên qua.
Người đàn ông có vẻ là chủ sạp, ngượng ngùng nhìn Diệp Vân Linh, dùng biểu cảm mãnh nam thẹn thùng, nói: “Tôi cũng là fan của cô.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận