Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 326: Bị Fan Cưỡng Hôn


Trên máy bay, Lục Tử Hạo tay trái ôm thỏ bông, tay phải cầm một bó hoa, trông rất vui vẻ.
Diệp Vân Linh thấy thế, không khỏi cười nhạo: "Đàn ông con trai mà cũng thích hoa?"

Lục Tử Hạo hơi đắc ý trả lời: "Đây là fan hâm mộ của cháu tặng, dì không có."

Diệp Vân Linh nhìn vẻ mặt của cậu nhóc, ngồi thẳng người dậy rồi nói: "Ta không có hoa fan tặng, nhưng ta có hoa ba cháu tặng. Đây là quà của chồng ta, cháu có quà vợ tặng không?"

Lục Tử Hạo không tin: "Không thể nào, ba cháu không có khả năng tặng hoa cho dì."

Diệp Vân Linh hỏi lại: "Sao cháu lại nghĩ không có khả năng? Cháu hỏi ba cháu chưa?"

Lục Tử Hạo nói: "Cháu không hỏii. Nhưng cháu biết tính cách của ba sẽ không tặng hoa. Ba cháu rất tẻ nhạt."

Con trai bóc phốt cha già tẻ nhạt, lời này nghe rất thú vị, Diệp Vân Linh nhịn không được bật cười.

Lục Tử Hạo bĩu môi, quay nửa người sang một bên, lại tiếp tục ngắm nghía con thỏ bông của mình.

Thỉnh thoảng lại vuốt ve, nhìn dáng vẻ kia ai không biết còn tưởng trước đây cậu bé thích thỏ lắm.
Diệp Vân Linh nhìn dáng vẻ sến sẩm nhão nhoét kia của Lục Tử Hạo có hơi không quen.
Cô đè mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu xuống che gần hết khuôn mặt, định ngủ một chút.
Thời gian bay khoảng hơn một giờ.


Một giờ sau, Diệp Vân Linh được tiếp viên hàng không gọi dậy mới tỉnh.

Cô tự nhiên vươn tay sang muốn nắm lấy tay Lục Tử Hạo, nhưng thằng nhóc này lại có chút thẹn thùng.

Dáng vẻ hơi lúng túng, nói: "Cháu, cháu có thể tự đi."


Diệp Vân Linh trả lời: "Không được, lỡ cháu bị lạc thì làm sao?"

Lục Tử Hạo: "Cháu sẽ không lạc, cháu biết chữ, có thể đọc mà."

Diệp Vân Linh vẫn rất kiên quyết, nói: "Vậy cũng không được, dù sao cũng phải nắm tay. Ta đã hứa với cha cháu tuyệt đối sẽ không để xảy ra sơ suất gì."

Vừa nói vừa cầm lấy bó hoa của Lục Tử Hạo: "Để ta cầm hoa giúp cháu, cháu ôm thỏ nhé, đi thôi."
Lục Tử Hạo chỉ có thể một tay ôm thỏ bông, một tay nắm lấy Diệp Vân Linh đi ra ngoài.

Hai người có nhan sắc xuất chúng, đi trên đường tỉ lệ quay đầu rất cao.

Cả hai đều đeo kính râm, tình cờ quần áo lại cùng một tông, thoạt nhìn trông hơi giống trang phục mẹ con.
Hai người vừa ra khỏi sân bay thì phát hiện có rất nhiều fan hâm mộ đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Lần này không chỉ có fan của Lục Tử Hạo, còn có cả fan của Lục Ngữ Nịnh và Diệp Vân Linh nữa.

Có lẽ những fan hâm mộ này biết được hôm nay bọn họ sẽ tới thành phố này ghi hình, nên đã chờ ở sân bay từ sớm.
So với trước đó trong phòng chờ VIP chỉ khoảng hơn mười người, lần này ít nhất có hai trăm người tới.

Bọn bọ vừa bước ra, tiếng la hét vang lên khắp sân bay.

Lục Tử Hạo chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này bao giờ, nhất thời sửng sốt, có người còn cầm băng rôn, trên đầu đeo khẩu hiệu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu đỏ bừng lên.

Lục Tử Hạo ngập ngừng thử học theo trên TV, vẫy tay với những người đó.

Lại khiến cho tiếng hò hét càng thêm cuồng nhiệt.


Thấy nhiều người trong số họ đang cầm sổ muốn xin chữ ký, Lục Tử Hạo định bước qua đó.
Lục Tử Hạo đáp: "Ký tên."


Diệp Vân Linh nói: "Cháu có bị ngốc không thế, không nhìn thấy có nhiều người như vậy à? Sao mà ký hết được?"
Lục Tử Hạo nhìn những fan hâm mộ nhiệt tình đó, ánh mắt trông mong nhìn Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh nhìn đồng hồ rồi nói: "Vậy mười phút thôi nhé, xe của tổ tiết mục còn đang chờ ở bên ngoài. Cháu đừng để mọi người đợi lâu quá."

Lục Tử Hạo gật đầu.


Mười lăm phút sau, Diệp Vân Linh ngồi trên xe cười như điên.

Lục Tử Hạo ngồi bên cạnh, vừa cầm khăn giấy lau mặt vừa ấm ức...

Vừa nãy lúc Lục Tử Hạo ký tặng các fan, bị một số chị gái quá mức nhiệt tình, hôn lên má cậu bé.

Lúc đó Lục Tử Hạo sợ ngây người, giống như bị sét đánh, nhân lúc cậu bé còn đang sững sờ, lại có mấy người nữa hôn lên má cậu.

Lục Tử Hạo mắc bệnh sạch sẽ, Diệp Vân Linh đã biết điều này ngay từ tập một.

Thằng nhóc này mà bị người lạ hôn lên mặt, bất kể có phải fan hay không thì cũng sẽ đều rất khó chịu.

Lúc ấy, nếu không phải Diệp Vân Linh nhanh tay lẹ mắt, vớt cậu bé từ trong biển người ra ngoài rồi vác lên chạy, thì không biết còn phải mất đi bao nhiêu trong sạch nữa.

Diệp Vân Linh tiến lên quan sát một chút, nói: "Theo ta nói ấy à, không cần lau nữa đâu. Trên má có vết son môi, rất xinh đẹp, đỏ bừng há há."


Bạn cần đăng nhập để bình luận