Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 411: Vả Mặt Tới Quá Nhanh


Tưởng Mỹ Hàm mắt đỏ hoe, cô ấy có hơi cảm động, gật gật đầu.

Lúc này bọn trẻ đã nhặt xong dưa hấu. Dương Diệp chọn một miếng dưa hấu to mà không bị bẩn muốn đưa tới cho Tưởng Mỹ Hàm, vừa đi vừa nói: "Mẹ ơi, con lấy đồ ăn cho mẹ này."

Vốn trong quần Dương Diệp đã nhét không ít đồ ăn, trước đó phái vừa đi vừa kéo, bây giờ hai tay đều bưng dưa hấu nên chưa đi được mấy bước thì quần đã tụt xuống, lộ ra quần lót có in hình heo Peppa bên trong.


Lại bởi vì đi hơi nhanh, cậu bé không phát hiện ra quần bị tụt, đến lúc quần rơi xuống chân, Dương Diệp đi dép sandal không cẩn thận dẫm phải ống quần, ngã nhào về phía trước.
Ngã trên cát thật ra cũng không đau lắm, nhưng nhìn rất xấu hổ, dưới ánh mặt trời hình heo Peppa in trên quần lót lại càng lộ rõ hơn.
Làm cho mọi người cười to, có người cười không thở nổi phải ngồi xổm xuống đất ôm bụng, cũng không thèm để ý đến hình tượng gì nữa.






Tưởng Mỹ Hàm vốn đang cảm động cũng bị cảnh này làm cho dở khóc dở cười.
Vừa cố nín cười, vừa tiến lên đỡ Dương Diệp dậy, vỗ vỗ cát trên người thằng bé, kiểm tra xem có chỗ nào bị thương không.

Ngược lại, Dương Diệp nhìn thấy dưa hấu lại bị rơi, không kìm được xúc động, tủi thân khóc nức nở: "Mẹ ơi, dưa hấu hỏng rồi, hức hức, dưa hấu lại hỏng rồi."


Tưởng Mỹ Hàm nhặt lên một miếng không dính đất, nói: “Chưa hỏng, chưa hỏng mà, con nhìn này, mẹ vẫn ăn được mà.”
Chứng kiến cảnh tượng ấm áp này, nhiều người không khỏi xúc động.
Cuối cùng Tưởng Mỹ Hàm mặc lại quần cho Dương Diệp, cũng lấy lê và táo trong túi thằng bé ra, tỏ vẻ mình sẽ ăn hết thì Dương Diệp mới nín khóc mỉm cười.

Ngay sau đó mọi người lại quay lại chủ đề chính, tiếp tục chọn lựa trái cây để ép cho bố mẹ một ly đồ uống ‘tươi ngon’.

Lục Tử Hạo đã sớm đoán ra ý đồ của tổ tiết mục, có nhiều nguyên liệu như thế trộn lẫn vào thì làm sao mà ngon được. Cậu bé cố ý dặn dò Lục Ngữ Nịnh đừng chọn quá nhiều trái cây, hai anh em cùng chọn một loại là được.

Trương Hi Minh thấy vậy liền ở bên cạnh kích động: “Các bạn nhỏ có thể lấy thêm vài loại trái cây nữa, thêm chút rau dưa rồi gia vị, như thế đồ uống làm ra mới tươi ngon đặc biệt, càng thêm nhiều thì sẽ càng bổ dưỡng.”
Diệp Vân Linh ở bên kia hô to: “Thôn trưởng, anh đừng có xúi giục, anh xấu xa quá rồi.”

Đáng tiếc, cho dù Trương Hi Minh có dụ dỗ thế nào thì Lục Tử Hạo bên kia vẫn hoàn toàn không bị mắc lừa, Lục Ngữ Nịnh cũng rất nghe lời anh trai.
Cho dù lời nói của Trương Hi Minh làm cho cô bé rất động lòng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân.

Trương Hi Minh cảm thấy thất bại, nói: “Đôi khi trẻ con thông minh quá cũng khó đối phó thật đấy.”
Diệp Vân Linh thấy vậy, đắc ý nhướn mày.

Bên này Trương Hi Minh không dụ dỗ được Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh nhưng thật ra lại khuyến khích thành công Dương Diệp và Trương Duyệt Hân.
Bọn nhỏ bưng rổ, nhìn thấy cái gì là lấy cái đó, đều sợ lấy ít đi thì sẽ lỗ.

Tưởng Mỹ Hàm vốn đang cảm động vì con trai lấy trái cây cho, đang thưởng thức ngon lành thì thấy trong rổ Dương Diệp có đến 8,9 loại đồ ăn. Mà mấu chốt là Dương Diệp lại còn chọn cả rau và cà tím.
Làm Tưởng Mỹ Hàm sợ tới mức vội vã ngăn cản: “Con trai ơi, đừng, không cần bỏ thêm nữa…..”

Trương Hi Minh: “Tưởng Mỹ Hàm lão sư, không được nhắc nhở.”



Tưởng Mỹ Hàm vỗ trán, cô ấy đã nhìn thấy trước tương lai u ám của bản thân.

Những người khác cũng không khá hơn là bao, tất cả đều như nhau.

Chỉ có Diệp Vân Linh có chút đắc ý nói: "Vẫn là Tử Hạo nhà ta thông minh, hoàn toàn không bị mắc lừa. Có thằng bé ở đây, bụng dạ lần này mới được yên ổn."

Cô vừa dứt lời thì có người vỗ vai cô, Diệp Vân Linh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Lục Mặc, lại theo ánh mắt của anh nhìn về phía đám trẻ cách đó không xa.

Chỉ thấy Lục Ngữ Nịnh bên kia đang nhanh chóng lấy đồ ăn vào rổ, vừa lấy còn vừa nhìn theo Trương Duyệt Hân.
Lục Mặc nói: “Hai đứa nó hình như đang thi xem ai lấy được nhiều hơn.”
Diệp Vân Linh: “………..”
Nhìn những thứ trong giỏ của Lục Ngữ Nịnh.
Chanh, táo, rau muống, nước tương, còn có dầu hào..
Thế này thì ai mà ăn được?
Diệp Vân Linh bị doạ sợ rồi, nuốt nuốt nước bọt, nhìn về phía Lục Mặc, quả quyết nói: “Chồng ơi, em yêu anh. Lát nữa chồng vất vả rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận