Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 56: Dùng Khuôn Mặt Đáng Yêu Nhất, Thanh Âm Mềm Mại Nhất, Làm Chuyện Tàn Nhẫn Nhất


Lục Ngữ Nịnh từ trong túi quần yếm, móc ra hai quả sữa dê, nhìn trái nhìn phải một chút, cẩn thận nhét vào tay Phương Từ, nhỏ giọng nói:
"Phương Từ ca ca, cho anh quả này, ngọt lắm, dì với anh trai em muốn, em còn không nỡ cho đâu."

Phương Từ nhìn hai quả dại màu đỏ trong lòng bàn tay, lại nhìn người bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại cho anh?"

Lục Ngữ Nịnh híp mắt cong cong, đôi mắt cười thành một vầng trăng, nói: "Em hy vọng anh Phương Từ ăn quả này xong sẽ thấy vui vẻ."

[a a a a a a a a a tiểu công chúa Ngữ Nịnh tri kỷ quá đi mất, con bé đúng là tiểu thiên sứ đáng yêu nhất thế giới.]
[Lại hỏi thêm lần nữa, có cách nào có thể bỏ qua bước kết hôn mà có luôn một đứa con gái đáng yêu như vậy không?]

[Ngữ Nịnh cũng quá ấm áp rồi, hu hu, đây là lại [lừa tôi sinh con gái dây mà.]

[ Có ai thấy tiểu công chúa Ngữ Nịnh với Phương Từ đẹp đôi không, tiểu tiên nữ đáng yêu và tiểu vương tử ấm áp, mẹ ơi con muốn ship couple này.]

[Tôi tuyên bố khóa couple "Từ Ngữ" này. Tôi là fan ma ma của cả hai.]

Lục Tử Hạo đi một đoạn mới phát hiện không thấy em gái bên cạnh đâu nữa, ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy cô bé đang nói chuyện với Phương Từ, nhìn dáng vẻ cả hai vừa nói vừa cười rất thân thiết.

Quay lại hai bước, dắt tay Lục Ngữ Nịnh nói: "Ngữ Nịnh, sao em lại đi lùi lại phía sau? Đường chỗ này hơi đông, em đi theo anh, cẩn thận kẻo bị ngã."

Lục Ngữ Nịnh một tay bị Lục Tử Hạo nắm lấy, tay kia còn hướng về phía Phương Từ phất phất, ý bảo cậu bé ăn quả dại đi.

Phương Từ khoé miệng còn mang theo ý cười nhợt nhạt, nhìn cái đầu nhỏ Lục Ngữ Nịnh đi phía trước, lần đầu tiên cảm thấy hâm mộ Lục Tử Hạo có em gái đáng yêu thông minh như vậy.

Nhìn hai quả dại đỏ rực trong lòng bàn tay mình, Phương Từ lấy một quả bỏ vào miệng.

Khoảnh khắc cắn một phát vào quả dại, ngũ quan xinh đẹp đáng yêu kia cũng biến dạng theo.

Chua.

Phương Từ càng khổ sở, muốn khóc.

[ha ha ha ha ha ha ha lúc nhìn thấy Phương Từ cho vào miệng, tôi đã đoán được kết quả này rồi.]
[Tiểu công chúa Ngữ Nịnh lấy cái quả này đi lừa nhiều người lắm rồi đấy, mấu chốt là con bé hình như còn chưa ăn thử bao giờ, thật sự không biết là chua, lần nào cũng đều nhiệt tình mời người khác ăn.]

[Dùng khuôn mặt manh nhất, thanh âm mềm mại nhất, làm chuyện tàn nhẫn nhất.]

[Ha ha ha ha ha nhìn thấy biểu cảm này của Phương Từ, bỗng dưng nghĩ tới dáng vẻ ngày đó của Diệp Vân Linh khi ăn quả này, hai cái biểu cảm y xì nhau.]
Một hàng năm người xách rổ đi vào vườn rau.Vườn rau này là tổ tiết mục cố ý thuê lại từ một thôn dân, trong vườn có không ít rau dưa đang vào mùa.

Có cà chua, dưa chuột, ớt cay,..v..v

Lục Tử Hạo giống như một tiểu đội trưởng tiên phong đi đầu, Phương Từ thì như tiểu hộ vệ đi cuối, còn các em trai em gái nhỏ đi giữa.

Mỗi bé trong tay đều ôm một cái rổ, xếp thành một hàng đi vào vườn. Camera ghi lại khung cảnh tốt đẹp này khiến cho các fan mẹ ngồi trước màn hình xem lại kích động ôm ngực một trận.

Lục Tử Hạo hỏi Phương Từ: "Anh Phương Từ, có quy định phải hái loại đồ ăn nào không?"
Phương Từ gật đầu nói: "Có, phải hái cà chua, dưa chuột, ớt cay, củ cải, đậu cove còn cả xà lách và rau thơm nữa."

Trí nhớ Phương Từ tốt, lúc đó thôn trưởng nói qua một lần, cậu bé đều nhớ kỹ.
Mấy đại thiếu gia, đại tiểu thư này đều chưa từng vào vườn rau bao giờ, đồ ăn căn bản nhận không ra.

Cũng may bọn nhỏ trước khi biết chữ đều học bằng thẻ hình ảnh tương quan, nên nếu dựa theo hình ảnh trong trí nhớ mà tìm mấy loại rau này hẳn không khó lắm.
Có Lục Tử Hạo và Phương Từ hợp tác, phân chia công việc rõ ràng ai hái loại nào, vậy nên mọi người tiến hành nhiệm vụ rất thuận lợi.
Mấy người Diệp Vân Linh bên kia đi theo sự chỉ dẫn của thôn dân, đi tới một mảnh ruộng bắp lớn.

Diệp Vân Linh đứng trên bờ ruộng, phảng phất như ngửi thấy mùi thơm của bắp nướng.Lục Tử Hạo hỏi Phương Từ: "Anh Phương Từ, có quy định phải hái loại đồ ăn nào không?"

Phương Từ gật đầu nói: "Có, phải hái cà chua, dưa chuột, ớt cay, củ cải, đậu cove còn cả xà lách và rau thơm nữa."

Trí nhớ Phương Từ tốt, lúc đó thôn trưởng nói qua một lần, cậu bé đều nhớ kỹ.

Mấy đại thiếu gia, đại tiểu thư này đều chưa từng vào vườn rau bao giờ, đồ ăn căn bản nhận không ra.


Tưởng Mỹ Hàm đè mũ trên đỉnh đầu xuống, trời càng lúc càng nóng, bây giờ mới hơn 9 giờ mà đã nắng nóng không chịu nổi.

Nghĩ đến việc còn phải chui xuống ruộng bắp làm việc, còn chưa bắt tay vào mà người đã thấy bực bội mệt mỏi.
"Nhiều bắp như vậy, phải hái đến ngày tháng năm nào?" Bên cạnh có âm thanh vang lên.
Tưởng Mỹ Hàm đang muốn tiếp lời, ai ngờ quay đầu liền nhìn thấy Diệp Vân Linh đang đứng bên cạnh. Lập tức cảnh giác lùi ra sau một bước, nói: "Cô dựa gần tôi như thế làm gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận