Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 237: Tôi Nhất Định Phải Mang Bọn Trẻ Về


Diệp Vân Linh hỏi: "Thằng bé ở trong WC mà không bị phát hiện?"

Tưởng Mỹ Hàm thở dài một hơi: "Thằng nhóc này từ nhỏ đã nghịch ngợm, nó trốn người siêu lắm.

Người khác trốn trong WC thường là trốn trong tủ hoặc trốn sau cánh cửa, nó lại chui vào thùng nước rồi đậy nắp lại. Mấy kẻ bắt cóc kia chắc cũng không nghĩ đến."

Nghĩ đến cảnh con trai mình và bọn bắt cóc gặp thoáng qua, Tưởng Mỹ Hàm sợ toát hôi lạnh, cả người căng thẳng.

Diệp Vân Linh hỏi: "Trừ những chuyện này ra, cháu có nhìn thấy gì nữa không"

Dương Diệp môi run run nói: "Cháu thấy bọn họ mang Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh lên một chiếc xe Buick màu đen, bỏ vào cốp xe."

Diệp Vân Linh hỏi: "Cháu chắc chắn là xe Buick màu đen?"

Dương Diệp gật đầu nói: "Ở nhà cháu có rất nhiều xe mô hình, cháu sẽ không nhận nhầm."
Diệp Vân Linh lại hỏi tiếp: "Có nhìn thấy biển số xe không?"

Dương Diệp lắc đầu nói: "Lúc ấy sợ quá nên cháu không nhìn rõ."
Diệp Vân Linh sờ đầu thằng bé: "Cháu giỏi lắm."

Dương Diệp sắc mặt còn hơi trắng bệch, nghẹn ngào hỏi: "Ngữ Nịnh bọn họ sẽ không sao chứ?"
Diệp Vân Linh trả lời: "Dì sẽ cứu bọn họ ra."
Tưởng Mỹ Hàm dẫn theo Dương Diệp rời đi, trước khi đi Diệp Vân Linh dặn cô ta giữ bí mật chuyện này.


Bất quá nhìn dáng vẻ cô ta bây giờ, hẳn chỉ lo về khách sạn để an ủi tâm lý của con trai.

Nãy giờ Diệp Vân Linh và Lục Mặc còn chưa ngắt điện thoại, cô vẫn luôn đeo tai nghe không dây.
Chờ người đi rồi, Lục Mặc hỏi cô: "Lời cô ta nói có thể tin được không?"

Diệp Vân Linh đáp: "Tôi cảm thấy có thể tin được." Tuy bình thường quan hệ của cô và Tưởng Mỹ Hàm chẳng ra làm sao, nhưng cũng ở chung với nhau một thời gian, cô cũng coi như là hiểu biết một chút. Con người này tuy có chút ích kỷ, có chút tính toán nhỏ, nhưng sẽ không nói dối chuyện lớn như vậy, huống chi nói dối cũng không có chỗ tốt gì cho cô ta.
Trong lúc Diệp Vân Linh và Tưởng Mỹ Hàm nói chuyện, Lục Mặc đã căn cứ vào manh mối thông tin từ Dương Diệp, phân tích ra những tuyến đường bọn bắt cóc có khả năng đi qua cao nhất.

"Tôi vừa sai người tra soát camera ở gần WC, tìm được chiếc xe màu đen kia rồi, biển số xe là GXXX, đi ngang qua đường Trấn Hưng, nửa tiếng lái xe ước chừng sẽ qua 8 cái ngã ba, trong đó có bốn ngã rẽ là tới làng du lịch, tôi cảm thấy khả năng ở đó không cao."

Diệp Vân Linh vừa quay lại vừa nghe Lục Mặc phân tích.

Kết quả vừa quay trở lại chỗ đạo diễn Tần thì nghe được một chuyện rất ngoài ý muốn.

"Phương Từ cũng đã biến mất."


Về đến phòng mình, Diệp Vân Linh treo điện thoại di động lên giá rồi tiếp tục trò chuyện qua video với Lục Mặc.

Cùng lúc đó cô cũng nhanh chóng thay chiếc váy bohemian phong cách điệu đà, trên người chỉ còn một chiếc áo ngực màu đen, nửa dưới là chiếc quần lót tam giác cùng màu, cứ như vậy bại lộ ra ngoài không khí.

Cũng lộ ra mảng lớn da thịt trắng sữa, vòng eo thon thả săn chắc.

Lục Mặc vốn đang phân tích đường đi của bọn bắt cóc, nhìn thấy người phụ nữ trong video bắt đầu thay quần áo, hoàn toàn không thèm kiêng dè gì mình, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nghiêng đầu tránh đi màn hình, nói: "Nếu bọn chúng bắt cóc Tử Hạo và Ngữ Nịnh, chắc chắn là muốn đòi tiền chuộc, nên tất nhiên sẽ không muốn kinh động đến người khác. Làng du lịch đông người náo nhiệt, lại nhiều quy củ, chắc chắn bọn chúng sẽ không ở lại nơi đó. Còn lại bốn con đường, trong đó có một cái đang xây dựng, không đi qua được."


"Còn một đường thông ra biển, bên đó còn chưa khai phá, nhà cửa cũng không có, hẳn cũng không phải đường chúng muốn đi. Còn lại hai con đường, một đường thông đến khu phố cũ muốn phá bỏ di dời, nhưng nhà cửa bên đó vẫn chưa phá dỡ xong hết, là nơi thích hợp để giấu người. Còn lại một đường dẫn lên núi, gọi là núi Dã Lang. Trên đó chỉ có một căn biệt thự, đây cũng là lựa chọn không tồi."

"Vấn đề hiện tại là, không biết bọn chúng sẽ đi con đường nào." Sau khi mặc xong quần áo, Diệp Vân Linh nhanh chóng buộc tóc lại, nói: "Cho nên hai con đường này, một đường để vệ sĩ đuổi theo, đường còn lại để tôi đuổi theo."

Lục Mặc híp mắt lại, cao giọng nói: "Em muốn một mình đuổi theo, em điên rồi sao?"

Diệp Vân Linh: "Tôi không có cách nào ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, người mất tích trên tay tôi, tôi nhất định phải mang bọn trẻ về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận