Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 120: Có Những Người Lương Thiện, Chẳng Qua Là Vì Hoàn Cảnh Cho Phép Mà Thôi


Rốt cuộc phía dưới con dốc là dòng sông chảy xiết, đứa bé nhỏ như thế thì làm sao có thể bơi lội,
làm sao có thể chịu được đến khi tổ tiết mục tìm đến.
Thấy Diệp Vân Linh sắc mặt đại biến, lo sợ cô tức giận đến tận cửa đánh người, mà dựa theo
phong cách hành động trước đây cùa cô, cô thật sự có thể làm ra được việc này.
Hệ thống vội vã khuyên bảo: "Chủ nhân của tôi ơi, cô nhất định phải thật bình tĩnh. Trên người cô
ta bây giờ vẫn còn hào quang của nữ chính, có thiên đạo bảo hộ. Cô thân là một nữ phụ nếu động
thủ chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt, làm không tốt có khi còn mất luôn cả mạng đấy."
Diệp Vân Linh không nói gì nữa, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Hệ thống thấy cô như vậy lại càng sợ hãi, lại cố gắng thuyết phục: "Chủ nhân à, hiện tại cô phải
nghe lời tôi. Diệp Vi Vi có hào quang nữ chính, trên người cô lại vẫn còn gông xiềng chưa cởi bỏ
hết, hiện giờ cô chưa thể động đến cô ta được. Chúng ta chỉ cần cố gắng hoàn thành thật tốt nhiệm
vụ, chờ đến khi xiềng xích nữ phụ trên người cô hoàn toàn được giải phóng, đến lúc đó cô muốn
làm gì thì làm, được không?"
Nghe tiếng hệ thống lải nhải mãi bên tai, Diệp Vân Linh bị niệm chú đến mức không chịu nổi nữa,
lười biếng trả lời: "Biết rồi, ngừng niệm chú đi."
Nghe được Diệp Vân Linh đồng ý, hệ thống mới nhẹ nhõm hơn một chút.
Thật ra Diệp Vân Linh đã sớm biết Diệp Vi Vi không phải là người hiền lành thánh mẫu giống như vẻ bề ngoài, chỉ là không ngờ tâm địa cô ta lại có thể ác độc đến thế, ngẩng mặt hỏi hệ thống: "Cô ta không phải nữ chính nguyên tác à? Người độc địa như thế mà cũng có thể làm nữ chính?"
Hệ thống trả lời: "Thế này thì tính là gì? Có nhiều người lương thiện đều là do hoàn cảnh cho phép. Khi mọi thứ xung quanh xảy ra theo đúng ý muốn của cô ta, đương nhiên cô ta sẽ là một người tốt. Nếu hoàn cảnh và sự việc xảy ra khác với những gì cô ta mong đợi, người tốt rồi cũng sẽ trở thành người xấu. Ngược lại, nếu đặt một người xấu vào môi trường người tốt lớn lên thì chưa chắc đã là người xấu."

Diệp Vân Linh cảm thấy những lời hệ thống nói rất có đạo lý.

Rất nhiều người xấu xa, ác độc đều là do bị hoàn cảnh ép buộc mà ra.

Loại chuyện này cô đã thấy rất rõ ràng hồi còn ở mạt thế. Có nhiều người trước khi mạt thế xảy ra là đại thiện nhân chuyên làm việc tốt, quyên góp từ thiện, giúp đỡ mọi người, nhưng dưới hoàn cảnh khắc nghiệt của thời kỳ đó, họ lại làm ra những việc không phải con người.

Một khi người tốt trở thành kẻ xấu thì ngược lại sẽ càng tàn nhẫn, khủng bố hơn.

Phía bên kia, trên hai cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi ở lối vào thôn Trường Cổ, ekip chương trình thật sự đã buộc hai cái võng lên.

Phương Từ nằm ở trên võng, cảm thấy rất mới mẻ. Hơn nữa, không khí ở thôn Trường Cổ rất trong lành, ngẩng đầu lên là có thể ngắm sao, cũng coi như một lần trải nghiệm khác biệt.

Nhưng Diệp Vi Vi thì lại không quen ngủ như thế.


Ngủ trên võng mỗi lần trở mình đều lo sẽ bị ngã xuống, vừa động một chút là rung lắc đong đưa, chật hẹp đến mức muốn duỗi chân cũng không được.
Điều quan trọng nhất là muỗi thật sự rất nhiều, cho dù cô ta có xịt bao nhiêu thuốc chống muỗi đi chăng nữa thì vẫn không thể ngăn được sự hung hãn của chúng.


Diệp Vi Vi chụp hết con này đến con khác, lòng bàn tay đỏ bừng, cuối cùng vẫn phải đi tìm ekip chương trình xin hai cái màn chống muỗi thì mới đỡ hơn một chút.

Phân cảnh gọi điện thoại buổi tối, Diệp Vi Vi tất nhiên là gọi cho Tưởng Đình Sâm.

Vừa nghe thấy giọng Tưởng Đình Sâm, hai mắt Diệp Vi Vi liền đỏ hoe: "Đình Sâm, em nhớ anh.."

Tưởng Đình Sâm nhận ra giọng vợ mình có gì đó không ổn, vội hỏi cô ta có chuyện gì.

Diệp Vi Vi cũng không thể thật sự phàn nàn mình chịu uỷ khuất trong chương trình trên sóng trực tiếp được, chỉ có thể ra sức nỉ non nói nhớ anh ta.
Hai người bên kia cứ thủ thỉ thầm thì đến phát ngán. Ban đầu Phương Từ còn muốn chia sẻ cho cha mình nghe những chuyện xảy ra hôm nay.

Hôm nay cậu bé theo dì Vân phiêu lưu mạo hiểm trong rừng mưa nhiệt đới, cậu cảm thấy đây sẽ là một trong những kỷ niệm khó quên nhất của cuộc đời mình. Nhưng mẹ kế cứ ôm điện thoại nói chuyện với cha mãi không dứt.
Giáo dưỡng từ nhỏ không cho phép cậu ngắt lời người khác khi họ đang nói chuyện, càng không thể chen mồm vào. Điều này cực kỳ bất lịch sự.


Bạn cần đăng nhập để bình luận