Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 360: Bảo Bối, Em Thật Ngây Thơ.


Diệp Vân Linh không phục kêu lên: "Tổ tiết mục không công bằng, tại sao vị trí thứ 4 còn được 300 $ mà thứ 5 chỉ có 10 $. Tôi nghi ngờ tổ tiết mục đang nhắm vào tôi.”

Trương Hi Minh vạch trần không thương tiếc: "Tổ tiết mục nhắm vào vị trí thứ 5, ai bảo cô cố tình về cuối. Là do cô chủ động thôi."

Xung quanh lại vang lên tiếng mọi người không nể tình cười nhạo cô.


Diệp Vân Linh hếch cằm lên nói: "Các người cứ chờ đó cho tôi. Ngày hôm nay các người bỏ rơi tôi, tương lai tôi sẽ khiến cho các người sẽ trèo cao lên tôi không nổi."

Mọi người lại bị dáng vẻ tráng sĩ bi thương của Diệp Vân Linh chọc cho cười bò.

Thư Nhã là người đầu tiên lên tiếng hỏi Trương Hi Minh: "Thôn trưởng, tổ đạo diễn có còn sắp xếp gì nữa không? Không nói đến Diệp Vân Linh thì ngay cả chúng tôi, tiền trong tay cũng chưa chắc đã đủ dùng."

Thư Nhã đứng thứ 3 có 500$ , nhưng một người lớn dẫn theo con nhỏ ở trên đảo du lịch thì từng này tiền chưa chắc đã đủ tiêu một ngày.
Dựa theo quy định của Tổ tiết mục, sau khi thi đấu kết thúc, mọi người có thể tự do dạo chơi trên đảo.
Suy xét đến việc trên đảo có rất nhiều hạng mục vui chơi, trong số đó có rất nhiều dự án đặc biệt nhắm đến đối tượng là trẻ em, hơn nữa chi phí trên đảo ít nhất đắt gấp đôi so với trên đất liền.

Ngay cả Trương Thư Du đứng thứ nhất giành được 1000$ cũng chưa chắc đã đủ.
Tổ đạo diễn cũng có lòng tốt sắp xếp một số công việc bán thời gian cho khách mời, chỉ cần hoàn thành công việc là có thể nhận được tiền thưởng tương ứng.


Công việc làm thêm này không bắt buộc, mọi người có thể tự do lựa chọn.
Trương Thư Du bàn với mọi người: "Nếu muốn đi chơi thì chúng ta nên gửi hành lý vào kho chứa đồ trước đã."

Nếu không mỗi người hai cái va li to đùng, cả ngày đi đâu cũng xách theo thì quá mệt.
Vào hỏi kho chứa đồ, hay lắm, phí gửi một vali một ngày là 5 $.
Diệp Vân Linh nhìn hai vali bên cạnh và 10 $ trong tay, lắc đầu kiêu hãnh nói: "Sức tôi lớn, tự xách cũng được."

Tưởng Mỹ Hàm hỏi: "Cô định đi làm công kiếm tiền à?"
Nói rồi còn định vỗ vỗ vai Diệp Vân Linh, hiếm khi thấy cô xui xẻo như vậy, phải tranh thủ chế nhạo cho thoả thích mới được.
Diệp Vân Linh bắt được tay cô ấy giữa không trung, nắm lấy lòng bàn tay, lại duỗi tay còn lại ra vỗ vỗ lên mu bàn tay Tưởng Mỹ Hàm nói: "Không cần cô phải lo, có thời gian thì cô nên nghĩ cách xem 300$ có đủ cho hôm nay không đi."

Tưởng Mỹ Hàm: "Dù sao cũng nhiều hơn cô."
Tưởng Mỹ Hàm thấy tay mình bị nắm lấy, bội rút về.
Diệp Vân Linh còn ra vẻ tiếc nuối, nói: "Da mềm thịt mịn, sờ thích ghê."

Tưởng Mỹ Hàm tức đến mức mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là giận mà nói: "Đồ lưu manh."
Diệp Vân Linh đáp: "Đúng rồi, tôi lưu manh thật mà."
Đối phương còn thẳng thắn thừa nhận như vậy, Tưởng Mỹ Hàm trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Diệp Vân Linh lại đưa tay nâng cằm Tưởng Mỹ Hàm lên, giọng điệu cợt nhả: "Lúc nãy trên xe nhường em một lần nên em tưởng có thể chống lại tôi thật sao? Bảo bối, thật ngây thơ."
Nghe mấy lời dầu mỡ này, Tưởng Mỹ Hàm muốn nổi hết da gà, da vịt.
Vội kéo con trai rời đi.

Vừa đi còn vừa nghĩ, Diệp Vân Linh càng ngày càng buồn nôn, thà cứ ăn miếng trả miếng như trước kia còn hơn.
Hai người Thư Nhã và Trương Thư Du đứng xem mà tấm tắc lắc đầu, không biết cô bị đả kích đến mức nào mà phát điên thành cái dạng này.
Cả hai nói với Diệp Vân Linh một câu "Bảo trọng" rồi mọi người tách nhau ra.

Sau khi tách đoàn, Lục Tử Hạo cầm một tập hướng dẫn du lịch trên đảo, nói: "Cháu xem qua rồi, tất cả các điểm du lịch ở đây đều mất phí vào cửa. Rẻ nhất là 20 $ một người. 10 $ của chúng ta thật sự không đủ dùng."
Lục Tử Hạo ngẩng đầu hỏi Diệp Vân Linh: "Hay là chúng ta đi làm công trước đi?"
Lục Ngữ Nịnh nhìn chằm chằm vào cửa hàng kem bên cạnh, chảy nước miếng ròng ròng.
"Chuyện làm công để tí nữa hẵng nói." Diệp Vân Linh đi sang lấy 10 $ ra khua tay múa chân ra hiệu cho ông chủ lấy hai cây kem.
Lục Tử Hạo hiểu ý của cô, tiến lên ngăn cô lại: "Dì định tiêu hết số tiền này để mua kem à?"
Diệp Vân Linh: "Trời nóng thế này, ăn cái kem thì có làm sao. Hơn nữa cháu không thấy Nịnh Nịnh đang rất thèm à?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận