Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 115: Diệp Vi Vi OOC*


*OOC: viết tắt của cụm từ Out Of Character nghĩa là không phù hợp với hình tượng, khuôn mẫu,
hành vi vốn có trước đó.
Tưởng Mỹ Hàm cõng con trai trên lưng, đột nhiên nhớ tới cái gì, phản ứng nhanh nhất chạy thẳng
về đích.
Trương Thư Du cũng nhanh chóng nhận ra cô ta muốn làm cái gì, cõng con gái vừa chạy vừa hô:
"Tưởng Mỹ Hàm, cô thật quá vô liêm sỉ."
Tưởng Mỹ Hàm đại khái là từ vài lần đối chiến với Diệp Vân Linh trước đó cũng đã rút ra được
một vài tinh tuý, nói: "Người không biết xấu hỗ mới là thiên hạ vô địch."
Thư Nhã mới đầu còn chưa hiểu bọn họ chạy cái gì, Diệp Vi Vi thì vẫn đang chìm đắm trong suy
nghĩ sao Diệp Vân Linh có thể bình yên vô sự trở về, không thể tin nổi.
Ngược lại, Diệp Vân Linh thấy Thư Nhã vần chưa nhận ra, cầm loa hô to: "Thư lão sư, chị chạy
nhanh lên, không chạy thì tối nay chị phải ngủ võng đấy."
Thư Nhã bỗng nhiên sực tỉnh, lập tức ôm con trai điên cuồng đuổi theo.
Phương Từ thấy Diệp Vi Vi còn ở đó thất thân, vội hô lên: "Mẹ, mẹ mau tới đây nhanh, mau chạy
lại đây...."
Diệp Vân Linh đứng một bên câm loa đảm nhận vị trí đội cổ vũ: "Cố lên, cố lên, cố lên..."
Những người khác đã chạy được nửa đường thì Diệp Vi Vi cuối cùng cũng nhớ tới việc này, mau
chóng đuổi theo.
Rốt cuộc thì phản ứng vẫn quá chậm, nên Diệp Vi Vi là người cuối cùng đến nơi.
Tưởng Mỹ Hàm đứng thứ hai, Trương Thư Du thứ ba, Thư Nhã được Diệp Vân Linh nhắc nhỏ nên
về đích trước Diệp Vi Vi một bước, miễn cưỡng giành được vị trí thứ tư.

Lúc cô ta nhìn tới Phương Từ, hai mặt sáng ngời nhìn về phía Trương Hi Minh nói: "Thôn trưởng,
tôi với Phương Từ là một nhóm. Nếu thằng bé tới đây rồi thì có nghĩa là nhóm chúng tôi đứng thứ
hai đúng không?"
Tưởng Mỹ Hàm còn đang vui vẻ vì mình giành được vị trí thứ hai, nghe thấy lời Diệp Vi Vi nói, lập
tức phản đối: "Không được! Tất cả các thành viên đều đến thì mới tính."
Muốn cướp vị trí thứ hai của cô ta hả? Đừng có mơ!
Diệp Vi Vi trên mặt nở nụ cười đáp: "Sao lại không tính? Trước đó tổ tiết mục cũng không có quy định cần tất cả các thành viên trong gia đình có mặt thì mới tính là thành công mà?" Trên mặt cô ta mang theo ý cười, hơn nữa ngũ quan cho người ta cảm giác thân thiện trời sinh, nên mọi người đều
chỉ nghĩ là Diệp Vi Vi đang giúp tạo hiệu ứng cho chương trình.
Diệp Vân Linh khoanh tay trước ngực nói:
"Tổ tiết mục không có quy định tất cả thành viên có mặt mới được tính, nhưng cũng không có quy
định không cần tất cả các thành viên phải có mặt. Vậy nên theo tôi thấy thì, giơ tay biểu quyết đi."
"Tổ tiết mục không có quy định tất cả thành viên có mặt mới được tính, nhưng cũng không có quy
định không cân tất cả các thành viên phải có mặt. Vậy nên theo tôi thấy thì, giơ tay biểu quyết đi."
Tưởng Mỹ Hàm thấy thế vội nói: "Ai đồng ý tất cả các thành viên phải có mặt thì giơ tay lên." Nói
xong tự mình là người đầu tiên giơ tay.
Trương Thư Du và Thư Nhã cũng mau chóng giơ tay.
Nếu Diệp Vi Vi chiếm vị trí thứ hai thì mấy người bọn họ đều phải lùi xuống một bậc.
Vốn chuyện này muốn đế cho thôn trưởng Trương Hi Minh định đoạt, nhưng nhìn đám phụ nữ
làm ầm ĩ lên thành như vậy, Trương Hi Minh quyết định giữ mình mới là thượng sách, không tham
dự là tốt nhất.
Thiếu số phục tùng đa số, cuối cùng chỉ có Diệp Vi Vi một mình một phiếu.
Trước lúc rời đi, Diệp Vân Linh đột nhiên nói: "Diệp Vi Vi này, tôi vốn tưởng rắng sau khi cô tới thì điều đầu tiên cô làm sẽ là quan tâm xem con trai cô ngã từ sườn núi xuống có bị thương hay không?
Nó có sợ hãi hay không? Không nghĩ cô lại lo lắng về thứ hạng thi đấu như vậy."
Một câu không nặng không nhẹ nhưng giống như tiếng sét nổ tung trong đầu Diệp Vi Vi và trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Ôi trời ơi, tôi sởn hết cả da gà. Vừa nãy tôi đã thấy có gì không đúng lắm, nhưng lại không thể nói rõ là không đúng chỗ nào. Diệp Vân Linh vừa nói xong thì tôi mới nhận ra: THÌ RA LÀ THỂ.]
[Từ lúc Diệp Vi Vi đến cho tới bây giờ, cô ta chưa hề nói một câu nào quan tâm đến Phương Từ, hỏi cũng không thèm hỏi. Nếu cô ta thật sự quan tâm đến con trai thì không thể thờ ơ như thế được.]
[Đâu chỉ là không quan tâm thôi đâu, tôi thấy ngay cả liếc cô ta cũng không thèm liếc thằng bé lấy một cái, trong lòng chỉ nghĩ đến thứ thứ hạng.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận