Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 475: Sa Mạc Nóng Bỏng



Cửa hàng giúp ngăn chặn bớt một phần lớn tuyết, nhưng cũng không phải hoàn toàn.

Đống tuyết khổng lồ từ cửa động vọt vào, những mảng chạy ở phía trước, đều bắn vào người Diệp Vân Linh và Lục Mặc.

Diệp Vân Linh có thể cảm giác được bông tuyết dọc theo cổ áo chạy vào trong, tiếp xúc với thân thể đang nóng bừng vì mới chạy xong của cô, lập tức hóa tan thành nước.

Nhưng lúc này Diệp Vân Linh cũng không có thời gian để sửa sang lại.
Lục Mặc kéo Diệp Vân Linh tiếp tục chạy vào trong hang.
Trong sơn động tuy rằng không có tuyết nhưng mặt đất cũng không bằng phẳng mềm mại, hai người dẫm chân trần chạy lên.


Chỉ một lát sau, trên chân hai người đều xuất hiện những vết thương lớn nhỏ.

Nhưng lúc này bọn họ cũng không còn tinh lực để quan tâm.

Trong hang không tối hẳn nhưng cũng không sáng lắm, chỉ đủ để miễn cưỡng nhìn thấy đường đi.

Dù vậy nhưng thỉnh thoảng họ vẫn nhận ra đạp trúng cái gì đó.
Sau khi chạy được một lúc, tuyết phía sau không còn theo kịp nữa.
Diệp Vân Linh và Lục Mặc nhìn giao lộ đã bị phong bế.

Diệp Vân Linh nhìn về phía đối phương nói: "Chúng ta đi lên phía trước xem nhé?"
Lục Mặc gật đầu: "Ừ."

Hai người nắm tay nhau đi về phía trước, thân nhiệt vừa mới ấm lên được một chút nhờ chạy bộ giờ lại nhanh chóng giảm xuống theo rét lạnh xung quanh.
Rõ ràng bốn phía không có lỗ thông hơi nhưng gió lạnh vẫn cứ không ngừng ập vào người họ.

Những đau đớn trước đó bị xem nhẹ giờ đây giống như được khuếch đại. Trong một khoảng không gian chật hẹp như thế này, các giác quan giống như bị phóng đại lên gấp mười lần, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của hai người.
Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, Diệp Vân Linh vươn tay ngăn cản hành động một tay cởi cúc áo của người nào đó, giọng hơi run rẩy nói: “Chỉ có một cái áo sơ mi mỏng manh, cho dù anh có cởi cho em thì cũng không ấm thêm được bao nhiêu. Anh cứ mặc đi.”

Lục Mặc dừng lại một giây, sau đó vươn tay, cánh tay rộng lớn ôm cả người cô vào lòng.
Diệp Vân Linh cũng thuận thế dựa vào trong ngực anh, hai người ôm nhau sưởi ấm, tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Vân Linh hỏi: "Anh nghĩ chúng ta có còn ở trên trái đất không?”
Lục Mặc: "Anh cũng không rõ lắm.”

Cho tới bây giờ, không có gì có thể chứng minh rằng bọn họ vẫn còn ở trên trái đất, và cũng không có bằng chứng nào cho thấy bọn họ không ở trái đất.

Càng đi sâu vào bên trong, ánh sáng càng yếu, cho đến khi không còn bất kỳ ánh sáng nào nữa.

Ở nơi giơ năm ngón tay trước mặt cũng không thể nhìn thấy, bọn họ dường như đã rơi vào bóng tối vô tận.

Như để chứng thực suy nghĩ của hai người, chân vốn đang bước đi trên mặt đất, nhưng một giây tiếp theo đã giẫm vào khoảng không

Cả hai rơi thẳng xuống với tốc độ cực nhanh.
Lục Mặc từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm tay Diệp Vân Linh, vừa cảm nhận được thân thể của mình đang ngã xuống, hai tay tôm chặt cô vào lòng.
Trong bóng tối, hai người không thể nhìn thấy mặt nhau, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.


Trong bóng tối truyền đến thanh âm của Lục Mặc: "Sợ không?”
Diệp Vân Linh nói: "Em không sợ."
Cô thực sự không sợ, ngay cả khi chỉ có một mình cũng không sợ, huống chi bây giờ còn có Lục Mặc đang ở bên cạnh cô.

Nếu nhất định phải chết, vậy cùng Lục Mặc chết chung một chỗ cũng tốt, ít nhất lúc nằm dưới đất, cô cũng không cô độc.
Cô vốn tưởng bọn họ sẽ cứ như vậy mà rơi xuống, kết quả trong nháy mắt phát hiện bên ngoài là một mảnh sáng ngời.
Hai người cùng ngã xuống mặt đất.


Diệp Vân Linh vươn tay ra ngăn cản ánh sáng mạnh gây ra cảm giác khó chịu cho mắt, chờ thích ứng được khoảng hai giây sau cô mới bỏ tay xuống, đồng thời cũng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Không còn ở nơi thiên địa băng tuyết lúc trước, lần này bọn họ đã tới sa mạc nóng bỏng.

Nhiệt độ cao như lửa hết lần này đến lần khác đánh vào cơ thể và tinh thần Diệp Vân Linh.


Chỗ mông tiếp đất nóng đến mức da thịt sắp phồng rộp.
Vừa mới trải qua cực lạnh, lại bị đẩy thẳng tới nơi cực nóng.
Cho dù là Diệp Vân Linh thì lúc này cũng không thể chịu đựng được.
Cô vội vàng chống tay xuống đất đứng lên, động tác đơn giản như vậy thôi cũng trực tiếp đốt lòng bàn tay cô thành một vết phồng rộp lớn.
Lục Mặc nắm lấy tay cô kiểm tra, khi nhìn thấy vết phồng rộp lớn trên đó, trong đôi mắt sâu thâm thuý tràn đầy vẻ đau lòng.
Diệp Vân Linh rút tay về, nở nụ cười yếu ớt tỏ ra không thèm để ý, nói: "Em không sao đâu."
.


Bạn cần đăng nhập để bình luận