Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 400: Thân Thế Của Hai Đứa Trẻ (1)


Quản gia riêng dẫn gia đình bốn người của Lục Mặc đi vào thang máy, trên đường đi cũng giới
thiệu rất nhiều tiện ích và dịch vụ của khách sạn.

Có lẽ là vì nằm dưới đáy biển nên trong phòng mát mẻ hơn trên đất liền một chút.
Ở đây tổng cộng có hai phòng ngủ, một phòng trẻ em và một phòng dành cho người lớn.

Diệp Vân Linh và Lục Mặc lần lượt đặt hai đứa bé lên giường rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sau đó, Diệp Vân Linh đi tắt hết camera trong phòng. Bây giờ đã hơn 10 giờ tối, tắt camera cũng khá hợp lý, trong mấy tập trước có rất nhiều khách mời cũng lựa chọn tắt camera vào buổi tối.

Sau khi chắc chắn tất cả các camera đều đã tắt, Diệp Vân Linh không muốn giả vờ thêm một giây nào nữa, ngồi phịch xuống sofa, dáng vẻ sa sút bê tha.

Thuận tiện duỗi tay ra sau vỗ vỗ vào bả vai đang nhức mỏi của mình.

Một đôi tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng ấn vào phần cổ giúp cô.

Diệp Vân Linh nhẹ giọng nói: "Ưm, cảm ơn anh. Ngày hôm nay thật sự rất mệt mỏi."

Lục Mặc: "Trước đó nhìn em đầy sức sống, anh còn tưởng em không thấy mệt."

Diệp Vân Linh: "Sao lại không mệt chứ. Chỉ là đang phát sóng trực tiếp, cũng phải giả vờ diễn một tí."

Lục Mặc dừng tay lại, hỏi: "Giả vờ diễn? Vậy tất cả những việc em làm ngày hôm nay đều là diễn sao?"

“Cũng không phải thế.” Lúc này Diệp Vân Linh mới nhớ tới nhiệm vụ chi nhánh, nhân cơ hội này vội hỏi: “Lục Mặc, anh có còn chuyện gì không nói với tôi không?”
Lục Mặc: “Chuyện gì?”

Thấy anh như vậy, Diệp Vân Linh cho rằng anh không muốn nói.
Không hiểu sao, Diệp Vân Linh đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí tức không cách nào tiêu tan, cảm giác rất không thoải mái.
“Cạch” một tiếng đứng lên, nói: “Anh không muốn nói thì thôi vậy.”
Lục Mặc vội duỗi tay ra giữ lấy Diệp Vân Linh, sắc mặt có chút căng thẳng hỏi: “Em tức giận à?”

Diệp Vân Linh nói: “Không có.”
Lục Mặc hơi khom lưng, nhìn thoáng qua vẻ mặt Diệp Vân Linh, khẳng định: “Rõ ràng là em tức giận.”
Diệp Vân Linh: “Tôi đã nói là không có rồi mà.”
Lục Mặc chắc chắn: “Em có, nhưng tại sao em lại tức giận?”

“Được rồi, đúng là tôi tức giận, chẳng lẽ tôi không nên tức giận sao?” Diệp Vân Linh cũng không giấu giếm, ngước mắt nhìn anh, hỏi thẳng: “Tôi hỏi anh, Tử Hạo và Ngữ Nịnh là con của ai?”
Cặp mắt đen mà sâu thăm thẳm của Lục Mặc khẽ chớp, hỏi: “Em..Sao em lại hỏi vậy?”
Diệp Vân Linh mím môi, nhìn người trước mặt, nói: “Anh đừng quan tâm tại sao tôi lại hỏi như vậy, tôi chỉ muốn biết, anh định trả lời vấn đề này như thế nào.”
Lục Mặc vừa định mở miệng, Diệp Vân Linh lại đột nhiên cắt ngang: “Mà thôi, quên đi. Anh không muốn nói thì đương nhiên là có lý do của anh. Tôi ép hỏi thế này, quay đầu lại nếu anh nói dối để ứng phó cho qua thì tôi sẽ càng không vui.”

Nói xong Diệp Vân Linh đứng lên, định đi tắm rửa, ngủ sớm một chút.
Lúc đi ngang qua Lục Mặc bị anh duỗi tay ra nắm lấy.
Diệp Vân Linh nhìn người đang bắt lấy cánh tay mình, ánh mắt dò hỏi.
Lục Mặc thở dài một hơi, đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng tựa hồ như nhìn thấu hết thảy, giờ đây lộ ra một chút bất đắc dĩ, nói: “Anh sẽ không lừa em, vĩnh viễn sẽ không bao giờ lừa em.”

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Diệp Vân Linh nhìn chằm chằm vào anh, tựa như muốn từ ánh mắt của anh đọc ra tin tức gì đó.
Lục Mặc kéo cô lại ngồi xuống ghế sofa.
Sau đó anh từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sữa bò, đưa cho cô nói: “Em uống chút sữa trước đi. Anh để ý tối nay em ăn không nhiều lắm.”
Ngoài cửa sổ cá đang bơi qua lại, trong phòng Diệp Vân Linh ngơ ngẩn nhìn anh, một lúc sau cánh tay trắng nõn mới vươn ra nhận lấy hộp sữa bò vẫn còn hơi lạnh.

Cô mở ra uống hai ngụm rồi nói: “Vị dâu tây, khá ngon.”
Lục Mặc ngồi xuống phía đối diện với cô, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm trống rỗng, tựa hồ như đang chìm trong hồi ức: “Người ngoài chỉ biết anh là chủ tịch tập đoàn Lục thị, nhưng ít ai biết ban đầu tập đoàn Lục thị có hai vị chủ tịch.”
Diệp Vân Linh hàm dưới hơi rụt lại, hỏi: “Hai chủ tịch? Ý anh là…….”
Lục Mặc nói: “Anh còn có một người anh trai lớn hơn anh ba tuổi. Năm đó hai anh em, anh trai anh phụ trách thị trường nước ngoài, còn anh quản lý thị trường trong nước. Sau đó anh ấy ở nước ngoài quen biết với một cô gái, cũng chính là chị dâu. Hai người bọn họ hẹn hò hơn một năm, sau đó nước chảy thành sông kết hôn với nhau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận