Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 330: Gia Đình Cực Phẩm Giao Đấu


Diệp Xương Thịnh vội nói: "Khoan, khoan cúp máy. Là mẹ con, dạo này bà ấy không được khoẻ lắm, ho khan liên tục, tim cũng không tốt, nói muốn gặp con."
Diệp Vi Vi mím môi, tiếc nhìn Phương Từ bên cạnh, ra hiệu cho cậu bé đứng yên tại chỗ, còn mình thì đi sang một bên nghe điện thoại. Quả nhiên, cô ta lập tức không khách khí nữa, nói thẳng:
"Không khoe thì đi bệnh viện đi. Tôi có phái bác sĩ đâu mà gặp tôi là đỡ. Bên này tôi cũng đang cả đống chuyện đây, không rảnh."
Diệp Xương Thịnh bên kia nghe Diệp Vi Vi trả tời, nghiến sắp nát cả răng, thái độ cô ta còn tệ hơn cả Diệp Vân Linh.

Con nuôi thì đã đành, đây con ruột còn khó chịu hơn.
Cuối cùng Diệp Xương Thịnh nói: "Thôi ăn ngay nói thật nhé, cha mẹ gọi con về là có chuyện muốn nói với con về con rể."
Vừa nhắc tới Tưởng Đình Sâm, vẻ mặt của Diệp Vi Vi ngay lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi: "Anh ấy có chuyện gì?"

Diệp Xương Thịnh: "Con cứ về là biết."

Diệp Vi Vi suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Được, tối nay tôi sẽ về."
Nói xong trực tiếp ngắt máy.
Diệp Vi Vi cúp điện thoại rồi, lại nhớ tới khoảng thời gian này Tưởng Đình Sâm vẫn luôn đi sớm về trễ lấy lý do là tăng ca. Chẳng lẽ vợ chồng Diệp Xương Thịnh phát hiện ra Tưởng Đình Sâm mèo mả gà đồng bên ngoài?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Vi Vi tối sầm lại, cô ta đã sớm nghi ngờ Tưởng Đình Sâm có bồ nhí.
Đúng lúc cô ta cũng muốn nhìn xem con hồ ly nào dám thông đồng với chồng mình.
Sau khi tách khỏi Phương Từ, Diệp Vi Vi cũng không đợi đến tối đã về nhà mẹ đẻ.

Diệp gia.



Hà Xuân Hoa đang ngồi trên ghế sofa, vừa ăn trái cây vừa xem phim truyền hình, thỉnh thoảng lại rú lên cười.

Thời gian trước hai vợ chồng bọn họ ở trong bệnh viện dưỡng thương. Diệp Vân Linh thật sự ra tay rất ác, nằm viện hơn một tháng đã sắp khỏi, nửa đêm lại cho quỷ hiện hồn đòi nợ, hại cả hai vợ chồng ngã lăn ra đất, lại nằm viện thêm một tuần.

Lúc bọn họ nằm viện, việc kinh doanh vốn đã rối ren lại càng thêm nát bét, các hạng mục đầu tư đều thất bại, công ty đứng trên bờ vực phá sản.

Đương nhiên những chuyện công việc này Hà Hồng Hoa đều không hiểu, chỉ là thỉnh thoảng Diệp Xương Thịnh sẽ ngẫu nhiên nhắc đến một, hai câu.


Diệp Vi Vi đột nhiên tới mà không thông báo trước. Hà Xuân Hoa đang ăn quýt không kịp giấu vỏ đi.

Diệp Vi Vi xách túi, sải bước tiến vào, ngồi trên ghế sofa, đặt túi sang bên cạnh, quét mắt nhìn đống vỏ quýt của Hà Xuân Hoa, nói: "Không phải nói bà bị bệnh sao? Tôi thấy vẫn tràn đầy năng lượng lắm."

Hà Xuân Hoa ném hết vỏ quýt trong tay vào thùng rác, nổi giận với dì giúp việc bên cạnh: "Còn đứng đấy làm gì? Mau đi rót trà đi."

Diệp Vi Vi đáp: "Không cần rót trà. Tôi thích uống cafe."


Hà Xuân Hoa vội vàng nói: "Mau đi pha cafe đi."

Diệp Vi Vi hơi dựa người ra sau, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: "Cha đâu? Sao không thấy?"
Hà Xuân Hoa trả lời: "Cha con ra ngoài kêu gọi đầu tư rồi. Gần đây vì chuyện của công ty mà ông ấy mất ăn, mất ngủ, tóc cũng rụng cả mảng."
"Ông ấy rụng tóc là vì lớn tuổi." Diệp Vi Vi không hề thương cảm tí nào, nói: "Hơn nữa trước đó tôi đã nói rồi, ông ấy không hợp làm kinh doanh. Chẳng thà nộp đơn xin phá sản, sau này để tôi nuôi hai người là được."

Hà Xuân Hoa thầm nghĩ con gái còn không lo nổi mình, còn đòi nuôi bọn họ?
Trước đây Diệp Vi Vi cũng đã từng đề cập đến chuyện này rồi, nói về sau sẽ phụng dưỡng bọn họ, mỗi tháng sẽ cho hai vợ chồng già một vạn tiền sinh hoạt phí.
Một vạn mà gọi là tiền sinh hoạt phí? Có mà tiền tống cổ ăn mày đi thì có. Tiền lương dì lao công trong nhà họ Diệp hiện tại đã 1 vạn rồi.
Chủ yếu là, ngửa tay xin tiền người khác làm sao bằng nắm chặt tiền trong tay mình.

Đương nhiên, những lời này bà ta chỉ dám thì thầm trong lòng.

Hà Xuân Hoa cười nói: "Công ty là tâm huyết cả đời của cha con. Trừ khi đến bước đường cùng, vạn bất đắc dĩ nếu không ông ấy sẽ không bao giờ từ bỏ công ty để bảo toàn chính mình đâu."
Diệp Vi Vi cười cười không nói gì.

Hà Xuân Hoa gọi điện thoại cho Diệp Xương Thịnh, bảo ông ta mau trở về.


Sau khi cúp máy, Hà Xuân Hoa nhìn con gái, vừa khách khí vừa xa lạ mà nói: "Mẹ đã báo cho ông ấy rồi. Cha con sẽ về ngay."



Bạn cần đăng nhập để bình luận