Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 257: Mời Diệp Vi Vi Ăn Sáng 1


Một lúc sau, hai tô mì thêm trứng kho, đùi gà và trứng ốp la được bê lên.

Diệp Vân Linh gọi phần mì lớn, lại cho thêm nhiều đồ ăn kèm như vậy nên nhìn qua như một cái chậu.

Diệp Vân Linh cầm đũa lên xoa xoa, nhìn đồ ăn trong bát mà cảm thấy rất vui vẻ, đầu tiên là dùng muỗng múc một ngụm nước dùng lên húp. "Ngon lắm, nước dùng này vừa thơm vừa đậm đà."

Lại gắp một đũa mì lên thử, khen tiếp: "Mì này cũng ngon, sợi mì dai, mềm, ăn một miếng là biết ngay đây là mì tươi do đầu bếp tự cán bằng tay, chứ không phải là sợi mì mua sỉ do máy móc làm."

Diệp Vân Linh ăn thêm vài miếng nữa mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vi Vi nãy giờ vẫn không nhúc nhích, hỏi: "Sao cô lại không ăn?"


Diệp Vi Vi nhíu mày, có chút cáu kỉnh: "Tôi không đói."

Diệp Vân Linh nhẹ giọng nói: "Lãng phí đồ ăn không tốt đâu, với cả tôi cảm thấy cô rất đói. Dù sao cả đêm qua cũng không ngủ rồi, không ăn một chút tí nữa lấy sức đâu mà đối phó với tôi?"

Khuyên hết lời này đến lời nọ, thiết tha chân thành đến mức người nào đi qua không biết khéo còn tưởng tình cảm hai cô tốt đẹp lắm.

Diệp Vi Vi mím môi, cuối cùng vẫn cầm đũa lên ăn, sợi mì kia cho vào miệng nhạt như nước ốc, nhai như nhai sáp.

Diệp Vân Linh thấy thế, mỉm cười rồi lấy lọ dấm bên cạnh thêm vào bát cho cô ta: "Ăn mì mà không có dấm khác gì ăn giẻ lau."

Chai dấm kia vẫn không ngừng rót vào, mắt thấy đã rót gần hết cả chai, mùi dấm trong bát toả ra, tràn ngập cả nhà hàng, nhưng Diệp Vân Linh vẫn còn chưa chịu ngừng tay.
Diệp Vi Vi thả đũa xuống bàn, nói: "Diệp Vân Linh, có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng đi, có cần phải giày vò tôi như thế không?"

"Tôi giày vò cô á? Tôi chỉ có lòng tốt muốn mời cô dùng bữa sáng thôi mà." Diệp Vân Linh đổ hết dấm vào bát, bởi vì đổ nhiều quá nên nước dùng trong bát mì tràn cả ra ngoài.

Cô đặt chai dấm xuống, lại cầm lấy ớt cay cho vào bát mì của Diệp Vi Vi, nói: "Mì mà không thêm cay như mất đi nửa linh hồn. Nào, thêm nhiều chút nhé."


Một muỗng, hai muỗng, ba muỗng.
Sau năm muỗng lớn ớt cay tràn đầy, mặt trên bát không còn nhìn thấy mì nữa, chỉ toàn là ớt.

Nước súp chuẩn bị chảy xuống bàn, Diệp Vi Vi muốn đứng dậy tránh đi, nhưng bị chú Đức ở phía sau ra hiệu cho vệ sĩ ấn cô ta ngồi lại.

Chú Đức phong độ lịch sự như một quý ông: "Tiểu thư Diệp Vi Vi, phu nhân nhà chúng tôi có ý tốt mời cô bữa sáng, mong cô đừng phụ lòng tốt của phu nhân."


Nước súp nóng hổi dọc theo mép bàn chảy xuống đùi Diệp Vi Vi, cơn đau khiến sắc mặt cô ta tái nhợt trong nháy mắt, trên trán cũng chảy cả mồ hôi lạnh, cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Diệp Vân Linh, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?"
Diệp Vân Linh cười cười, nhưng ánh mắt lại lạnh băng, nói: "Tôi đã nói tôi chỉ muốn mời cô ăn sáng thôi. Ngoan, đừng lãng phí đồ ăn, mau ăn mì đi."

Diệp Vi Vi nhìn tô dấm mùi nồng đến mức mũi cô ta cũng sắp dị ứng, mặt trên còn phủ kín ớt cay, mày nhăn lại: "Cô bỏ nhiều dấm với ớt thế thì tôi làm sao ăn được?"

Diệp Vân Linh nói: "Tôi tin cô làm được. Hôm nay không ăn xong bát mì này, cô đừng hòng bước ra khỏi đây."


Diệp Vi Vi sắc mặt xanh mét: "Mày...." muốn mắng chửi người nhưng lại sợ chọc giận Diệp Vân Linh.

Nhìn xung quanh toàn bộ nhà hàng, ngoại trừ vệ sĩ và quản gia của Diệp Vân Linh thì cũng chỉ còn lại hai người họ, đến cả một nhân viên phục vụ trong khách sạn cũng không có.
Rõ ràng là Diệp Vân Linh đã cho người ra ngoài hết rồi.

Lúc này Diệp Vi Vi mới nhận ra, Diệp Vân Linh đuổi hết mọi người ra ngoài đâu phải chỉ để nói chuyện với cô ta, mà rõ ràng là muốn bắt nạt cô ta ở đây.


"Ăn đi, lòng kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn." Thanh âm của Diệp Vân Linh lại vang lên lần nữa.

Diệp Vi Vi hơi nhích hai chân sang bên cạnh để tránh nước súp lại đổ lên người, tay hơi run rẩy cầm đũa lên, nhìn bát mì phủ đầy ớt, còn chưa bắt đầu ăn mà vị cay và mùi giấm đã sặc đến mức cô ta muốn ho khan.
Đẩy đống ớt sang một bên, lộ ra sợi mì phía dưới, Diệp Vi Vi dùng đũa kẹp lên một gắp mì, định cho vào miệng.
Nhưng vừa sát mặt lại gần, ngửi mùi hương kia thì cô ta đã bị sặc, lại thấy người đối diện đang mỉm cười nhìn mình, Diệp Vi Vi hạ quyết tâm, cắn răng cho đũa mì kia vào miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận