Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 127: Cổ Đại Bán Mình Chôn Cha


Phụ cận thôn Trường Cố là thị trấn Hưng Dương, ở đây vào các ngày mồng một và mười lăm hàng
tháng sẽ tổ chức một phiên chợ lớn, thôn dân các ngôi làng gân đó sẽ mang những đồ ăn, sản vật
trong nhà tới đây bán.
Vô cùng náo nhiệt.
Đúng lúc hôm nay là ngày mười lăm.
Nhiều cá như vậy, còn phải tìm xe vận chuyển mới có thể chở tới nơi họp chợ.
Diệp Vân Linh đã nhờ một người dân trong thôn, trả một ít lộ phí để anh ta giúp chở cá lên chợ.
Cũng may là bọn họ đi vào buổi chiều, nếu là buổi sáng thì cũng không còn chỗ trống.
Cho dù như vậy thì số lượng người vẫn rất đông, dựa theo lời người trong thôn thì người lên chợ buổi sáng còn đông hơn nhiều.
Năm người cần phải phân tán ra mấy chỗ khác nhau để bán cá.
Danh tiếng của Diệp Vân Linh gân đây đang dần trở nên tốt hơn, bất quá chương trình vẫn chưa phát sóng trên ti vi, hơn nữa còn có trở ngại gông xiềng của cốt truyện nên cũng chỉ có thể nói là được cải thiện trong giới fan hâm mộ.
Còn chưa tới mức để các bác trai, bác gái ở nông thôn nhận ra cô.

Đặc biệt có rất nhiều người lớn tuổi căn bản còn không biết livestream phát sóng trực tiếp là cái gì

Mọi người nhìn thấy bên cạnh Diệp Vân Linh có rất nhiều nhân viên, thợ quay phim chụp ảnh đi theo, cũng chỉ tò mò mà thôi, thực tế không có ai tiến lên hỏi mua.
Cũng may, Diệp Vân Linh đã sớm tính trước tình hình này.
Sau khi cô sắp xếp sọt cá xong xuôi thì lấy ra hai tấm bảng gỗ đã chuẩn bị từ trước, gọi hai anh em
Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh lại, đeo lên cổ mỗi đứa một tấm.
Lục Tử Hạo nhìn thoáng qua tấm bảng treo trên cổ em gái.
[Cá tươi còn sống, bán và giết tại chỗ, 8 đồng một cân.]
Lại nhìn thoáng qua cái bảng treo trên cổ mình.
[Mua ba con trở lên, tặng một bức thư pháp bốn chữ.]


Lục Tử Hạo: "......."

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Không hổ là chị ta, Diệp Vân Linh cũng đủ ác.]
[Hai anh em treo cái này trên cổ, có cảm giác giống như kiểu bán mình chôn cha thời cổ đại..]


[Hành động của Diệp Vân Linh lúc nào cũng ngoài tầm dự đoán của tôi.]
[Nhìn biểu cảm của tiểu Lục tổng hài quá đi mất ha ha ha ha ha ha ha ha.]

[Bán cá thôi mà Diệp Vân Linh cũng có thể biến thành hài kịch được, quả nhiên là nhân tài trong làng hài.]

Lục Tử Hạo nhìn Diệp Vân Linh hỏi: "Đừng bảo thư pháp là do cháu viết đấy nhé?"
"Nếu không thì là ai? Chẳng lẽ ta viết chắc? Chữ của ta xấu như vậy, viết xong có đọc nổi không?" Diệp Vân Linh hình như rất sợ Lục Tử Hạo từ chối, vội vàng nói: "Ta thấy chữ cháu viết bằng bút lông rồi, phòng khách trong nhà có treo một bức đấy. Viết đẹp lắm, đừng để phí phạm tài năng."

Lục Tử Hạo đỡ trán, dáng vẻ giống như đã nhận mệnh, vươn tay muốn tháo tấm bảng trên cổ ra, kết quả lại bị Diệp Vân Linh ngăn lại: "Không được tháo, đây chính là bảng hiệu thu hút khách hàng của ta."

Lục Tử Hạo: "Cháu sẽ viết, nhưng cái bảng này quá xấu."

Diệp Vân Linh cẩn thận xem xét, nói: "Có xấu đâu, ta thấy đẹp mà." Nói xong lại nhìn về phía Lục Ngữ Nịnh, hỏi: "Ngữ Nịnh, cháu thấy cái này có đẹp không?"
Lục Ngữ Nịnh chưa biết nhiều chữ như vậy, chỉ cảm thấy cái này thú vị, sau khi đeo lên có rất nhiều cô bác anh chị xung quanh tới xem cô bé.


Trả lời: "Đẹp."
Lục Tử Hạo vỗ trán, đối với cô em gái ruột này của mình, cậu chỉ đành bó tay.
Cuối cùng tấm bảng hiệu vẫn ở nguyên trên cổ Lục Tử Hạo không tháo xuống, khuôn mặt nhỏ tối sầm lại.
Ekip chương trình đặt một cái bàn cùng ít bút mực bên cạnh sạp bán cá của Diệp Vân Linh, Lục Tử Hạo mặt lạnh như tiền ngồi ở chỗ chỗ đó chuẩn bị đề bút viết chữ.

Khán giả ban đầu cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho rắng Lục Tử Hạo có thể viết chữ bằng bút lông như lời Diệp Vân Linh nói, nhưng cũng chỉ dừng ở mức có thể viết mà thôi.
Thư pháp viết bằng bút lông cần thời gian tập luyện kỳ công, Lục Tử Hạo năm nay mới 6 tuổi, có thể biết được nhiều chữ như vậy đã là không tệ.

Tất nhiên cũng có một số giang tinh* nhàn rỗi không có việc gì làm cứ phải vào đâm chọt mấy câu:
*Giang tinh: [Gàngjīng] chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.

[Diệp Vân Linh lại nghĩ ra ý tưởng thần kinh gì nữa thế? Mua ba con cá tặng một bức thư pháp, không phải cô ta cho rằng sẽ có người coi trọng thư pháp do đứa trẻ con 6 tuổi viết đấy chứ?]

Bạn cần đăng nhập để bình luận