Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 236 : Có Người Chứng Kiến


Không cần nói thêm gì nữa, những vệ sĩ kia nhất định vẫn chưa phát hiện ra Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh bị bắt cóc, nếu không chú Đức cũng không cần chờ cô báo tin mới biết được.

Điều này chứng tỏ bọn bắt cóc đã mang bọn trẻ đi mà không làm kinh động đến vệ sĩ.

Hai tập trước đều ghi hình ở trong thôn làng, lần này lại ở thành phố ven biển, không có cách nào phái người canh giữ ở tất cả các lối ra vào được.

Vệ sĩ cũng chỉ có thể đi theo từ xa để không làm ảnh hưởng đến việc ghi hình.

Có thể bắt người đi trong hoàn cảnh như vậy, chứng tỏ không phải một đám bắt cóc không có đầu óc.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vân Linh lại gọi cho Lục Mặc.

Tuy rằng chú Đức bên kia nhất định sẽ báo tin cho anh, nhưng hai đứa trẻ biến mất khi ở cùng với cô, Diệp Vân Linh cảm thấy cô cần phải có trách nhiệm tự mình nói cho anh biết.

Lục Mặc bên kia sau khi nghe được Tử Hạo và Ngữ Nịnh bị bắt cóc, anh dừng khoảng 2 giây rồi nói: "Diệp Vân Linh, mấy năm nay trên thương trường tôi đã đắc tội không ít người, đối phương có thể là nhắm vào tôi mà tới. Tôi biết chuyện này không liên quan đến em, nếu em tham dự vào còn có thể bị thương, nhưng bây giờ tôi rất cần em giúp đỡ."
Diệp Vân Linh không kiên nhẫn nghe tiếp những lời này, nói thẳng: "Đừng nói những cái vô dụng này nữa. Người là mất tích lúc đang đi với tôi, nên tôi nhất định sẽ cứu hai đứa nó. Tôi gọi điện thoại là muốn hỏi anh, anh có cài thiết bị định vị trên người chúng không?"
Lục Mặc nói: "Có."

Diệp Vân Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô đoán đúng rồi.
Trước đó cô từ miệng Lục Ngữ Nịnh biết được, Lục Mặc bảo vệ hai anh em bọn họ rất nghiêm ngặt và cẩn thận, có một lần con bé ham chơi trốn ra từ cửa sau của trường học, ngay sau đó ba liền xuất hiện.

Lúc ấy Diệp Vân Linh còn cảm thấy kỳ quái tại sao lại là Lục Mặc xuất hiện mà không phải là vệ sĩ.

Sau đó cô liền đoán là có thể trên người hai đứa bé có cài máy định vị, đây chắc hẳn là tầng bảo mật cuối cùng của Lục Mặc dành cho hai đứa bé.

Bất quá còn chưa đợi Diệp Vân Linh kịp thả lỏng thì đã nghe Lục Mặc nói tiếp: "Nhưng tôi vừa kiểm tra, định vị của Tử Hạo và Ngữ Nịnh vẫn đang ở chỗ tổ chức tiệc lửa trại của bọn em tối nay."
Đến cả việc bọn họ làm gì tối nay mà anh cũng biết, xem ra đúng là chú ý tình hình các cô mọi lúc.
Diệp Vân Linh: "Vậy nghĩa là máy định vị cũng bị đối phương phát hiện rồi."

Nếu người vẫn còn ở chỗ bữa tiệc, vậy thì VJ quay phim đã không bị đánh ngất.

Trong lúc hai người nói chuyện thì toàn bộ vệ sĩ đều đã tới đây, còn mang lại hai sợi dây chuyền ngôi sao và mặt trăng, xem ra thiết bị định vị được dấu trong này, chỉ tiếc là đã bị phát hiện.
Đạo diễn Tần nhìn thấy trận thế này bị doạ cho ngây người, ông ta không biết những người này từ đâu xuất hiện.

Một lúc sau, có người chạy tới, bị vệ sĩ ngăn lại.

Không ngờ lại là Tưởng Mỹ Hàm và con trai Dương Diệp, cô ta nhìn rất sốt ruột, Dương Diệp gần như là bị mẹ mình túm lại kéo tới đây: "Diệp Vân Linh, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Diệp Vân Linh hiểu ý cô ta, dẫn cô ta đến một nơi gần đó: "Bọn họ chắc không nghe được nữa đâu, cô nói đi."
Tưởng Mỹ Hàm hỏi: "Có phải Tử Hạo và Ngữ Nịnh mất tích rồi đúng không?"


Diệp Vân Linh nhướng mày, hỏi:"Làm sao cô biết?"
"Tôi biết mà, xem ra tôi đoán không sai." Tưởng Mỹ Hàm nói: "Tiểu Diệp ham chơi, tự mình tách khỏi nhân viên công tác, vốn là định doạ thầy quay phim của thằng bé, kết quả lại nhìn thấy có người ném hai đứa nhỏ nhà cô lên xe."

Diệp Vân Linh hỏi: "Nhìn thấy? Là tận mắt nhìn thấy?"

Tưởng Mỹ Hàm đẩy Dương Diệp lên phía trước nói: "Tiểu Diệp, con nói đi."


Dương Diệp hiển nhiên vẫn còn đang sợ hãi, thanh âm có chút run rẩy.
Thấy vậy, Tưởng Mỹ Hàm vội nói: "Nó bị doạ sợ rồi, thôi cứ để tôi kể lại đi. Thằng nhóc này vốn định trốn rồi hù doạ thầy quay phim, đúng lúc tình cờ nhìn thấy có người đánh thuốc mê Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh trong WC, sau đó cho vào vali lớn rồi rời đi. Còn mấy nhân viên công tác của chương trình đi theo sau cũng bị đánh ngất rồi trói lại với nhau."


Bạn cần đăng nhập để bình luận