Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 168 : Cha Lục, Mẹ Lục


Giữa tháng 7, trời nắng nóng ve kêu râm ran.
Trước cửa hội sở cao cấp, xuất hiện rất nhiều xe sang.
Hôm nay, chủ tịch tập đoàn Lục thị tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 60 tại đây.
Cha của Lục Mặc tên là Lục Quốc Trí, mặc dù ông vẫn là chủ tịch của tập đoàn Lục Thị, nhưng trên
thực tế, mọi công việc của công ty đều đã sớm giao hết lại cho Lục Mặc, bản thân ông thì làm một
người về hưu nhàn nhã.
Không có cốt truyện nào về ông trong tiểu thuyết nguyên tác, chỉ có một đoạn đề cập ngắn gọn
trong bữa tiệc sinh nhật. Thậm chí còn không biết tên ông là gì, trực tiếp gọi luôn là cha Lục.
Đại khái là bởi vì cô tới, có chút cốt truyện cũng bắt đầu tự động hoàn thiện, cái tên này là cô nghe
được từ miệng chú Đức sau khi uyển chuyển hỏi thăm, hóng hớt.
Người ta thường nói phú quý không quá ba đời, nhưng Lục Gia đã phú quý mười mấy đời, cho nên
của cải để lại cũng cực kỳ khổng lồ.

Mặc dù trong tiểu thuyết không nói rõ rốt cuộc Lục Gia giàu có đến mức nào nhưng có tiết lộ rằng ở giai đoạn đầu về cơ bản không nhà nào có thể sánh ngang với Lục gia về tài phú.
Bao gồm cả nhà của nam chính tiểu thuyết.

Tham gia tiệc mừng thọ yêu cầu phải có thư mời. Không phải ai cũng sẽ nhận được thư mời này.

Bản thân Lục Quốc Trí không định làm lớn, chỉ mời một số người thân và bạn bè thân thiết, cũng không mời bất kỳ đối tác làm ăn nào, nhưng cho dù là vậy, người vẫn không ngừng cuồn cuộn tới cửa tặng lễ cho ông ấy.

Một nhà bốn người Diệp Vân Linh vừa đến đã gây ra động tĩnh không nhỏ.

Lục Ngữ Nịnh hôm nay mặc một chiếc váy công chúa, trên đầu đội một chiếc vương miện có đính kim cương, thoạt nhìn giống như tiểu tiên nữ từ trong tranh bước ra.

Lục Tử Hạo mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt kia giống Lục Mặc đến năm phần, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu lộ ra khí chất của một tổng tài bá đạo.
Lục Mặc mặc một bộ âu phục may đo cao cấp màu đen, bộ quần áo đặt may ôm lấy dáng người anh một cách hoàn hảo, đôi chân thon dài thẳng tắp giống như hormone biết đi*.


*Hormone biết đi hay là hormone hành tẩu là một từ thông dụng trên Internet ở Trung Quốc, ẩn dụ chỉ một kiểu nam tính rất có mị lực. Những người này thường có hình tượng đại thúc, thân hình rắn rỏi, tràn đầy hương vị nam tính. Nghĩa rộng hơn, cụm này chỉ những người đàn ông quyến rũ khiến cho phụ nữ mặt đỏ tim đập nhanh.

Mà Diệp Vân Linh một thân sườn xám màu đen thêu hoa lại càng trực tiếp thu hút ánh nhìn của mọi người có mặt ở đây.

Bên kia Lục Quốc Trí đang cùng mấy người bạn cũ trò chuyện, kể về chuyến du lịch hai vợ chồng họ vừa đi, thuật lại những điều thú vị đã gặp trên đường.

Khiến cho mấy ông bạn già ở đây đều cảm thấy hâm mộ không thôi, hận con cái trong nhà không có tiền đồ, không thể sớm tiếp nhận trọng trách từ tay bọn họ.

Vợ ông ấy- Kha Xuân Phỉ nói với ông một nhà con trai Lục Mặc đã tới.
Lục Mặc dẫn theo cô ngồi xuống ghế chủ vị, cũng không xuất hiện mấy chuyện làm khó dễ như Diệp Vân Linh tưởng tượng.

Ngay cả Lục lão phu nhân và Lục lão tiên sinh cũng đối xử với cô rất tốt, giống như bọn họ thật sự là người một nhà.

Kha Xuân Phỉ còn kéo Diệp Vân Linh ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn từ trên xuống dưới, đau lòng nói: "Nhìn con xem này, gầy hẳn đi rồi. Mẹ xem chương trình thực tế kia của con rồi, vất vả quá, bảo sao lại gầy đi nhiều thế."
Diệp Vân Linh không quen cùng người khác thân mật như vậy, nhất là khi đối phương nắm tay cô, sẽ khiến cho cô có cảm giác muốn thu tay về.

Nhưng nhìn thấy bà ấy nhiệt tình, dáng vẻ quan tâm cô từ tận đáy lòng, Diệp Vân Linh không nỡ rút tay lại nữa.

Hai người trò chuyện một lúc, trên cơ bản đều là Kha Xuân Phỉ nói, Diệp Vân Linh nghe. Thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện, Kha Xuân Phỉ sẽ mắng Lục Mặc một hai câu: "Con bớt đi công tác đi, dành nhiều thời gian hơn cho vợ con. Hôm nào cũng bận...."
Lục Mặc ngoan ngoãn ngồi im, không cãi lại nửa câu.

Bữa tiệc bắt đầu, Diệp Vân Linh lấy ra bức thư pháp Lục Mặc mua được trong buổi đấu giá lần trước tặng cha Lục, khiến cho Lục Quốc Trí rất vui.

"Lúc nào con rảnh thì về thăm chúng ta là được, còn mang quà cáp làm gì." Nói thì nói vậy nhưng Lục Quốc Trí vẫn ôm bức thư pháp này yêu thích không chịu buông tay. Sau khi về hưu, ông ấy cũng không có thú vui gì ngoài viết thư pháp và sưu tầm mấy thứ đồ cổ, tranh chữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận