Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 224: Hai Anh Em Đi Hoá Duyên


Vừa lúc mọi người cũng đều mệt mỏi, dù sao cũng không được ăn tối, vậy thả cho bọn họ về phòng nghỉ ngơi sớm chút, bình thường phát sóng trực tiếp sẽ dừng vào lúc 9 giờ tối, hôm nay
cũng kết thúc sớm hơn.

Tuy tổ tiết mục không nói rõ nguyên nhân hôm nay kết thúc phát sóng trực tiếp sớm, nhưng trong lòng mọi người đều đã hiểu lý do.

Đã xảy ra chuyện thế này rồi, ai còn có thể phát sóng trực tiếp được nữa.

Trên mạng, fan của Diệp Vi Vi đang điên cuồng đòi lại công lý cho chị nhà mình, cảm thấy tiên nữ Vi Vi nhà bọn họ lần này quả thật quá oan uổng.

Người thi đấu không phải chị nhà, chuyện gì cũng chưa làm, lại bị lấy ra làm mục tiêu cá cược rồi bị nhục nhã.

Đủ loại chửi bới Diệp Vân Linh ở trên mạng, còn có người bắt đầu photoshop di ảnh của Diệp Vân Linh và Trịnh Hiến, còn đốt cả vàng mã.

Những chuyện này Diệp Vân Linh hoàn toàn không biết gì, mà kể cả có biết cô cũng chẳng quan tâm.

Lúc này cô đang nằm trên giường, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, toàn thân như bị rút hết sức lực.

"Đúng là táng tận lương tâm a a a, buổi chiều hao hết sức lực, vậy mà đến cả cơm tối còn không cho ăn." Diệp Vân Linh lăn hai vòng trên giường, sau đó hét lên: "Tôi đói quá."

Hệ thống bay đến bên cạnh cô, sốt ruột: [Chủ nhân à, sao bây giờ mà cô còn nghĩ đến chuyện ăn uống nữa, cốt truyện chính bị phá vỡ rồi. Chúng ta mau nghĩ cách cứu vẫn đi.]

Diệp Vân Linh nói: [Không bằng cậu giúp tôi nghĩ cách kiếm gì ăn trước đi, tôi cảm thấy việc này quan trọng hơn.]

Hệ thống sốt ruột đến mức màu chanh cũng biến đỏ: [Chủ nhân, cô không thể phân biệt chuyện nào nặng nhẹ, quan trọng hơn sao . Màu đỏ này là dấu hiệu cảnh báo, cô nhìn thấy mà không lo lắng chút nào sao? Tôi chỉ liếc một cái thôi mà đã sợ run lên rồi. Hiện tại sự sụp đổ của cốt truyện chính đã đạt đến 50% rồi, nếu lên tới 100% thì chúng ta cũng xong đời.]
Bên cạnh cái cảnh báo màu đỏ kia cũng có một thanh tiến độ, phía trên hiển thị 50%.


Diệp Vân Linh: [Nếu không có gì ăn thì cậu câm miệng trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.]
Bây giờ cô đang đói đến mức khó chịu, kể cả Thiên Vương lão tử có tới cũng không có sức lực
Chết thì chết đi.

Đột nhiên Diệp Vân Linh nhớ tới một việc, hai đứa nhóc kia chạy đi đâu rồi.
Vừa nãy lúc về đến khách sạn, Lục Tử Hạo nói có chút việc phải làm, lát nữa mới quay lại.

Diệp Vân Linh cũng không nghĩ nhiều, dù sao trước giờ Lục Tử Hạo vẫn luôn làm việc chín chắn, huống chi còn có cả VJ quay phim của tổ tiết mục đi theo, nên cũng không bận tâm nữa.

Nhưng hình như đã hơn nửa giờ trôi qua rồi.
Diệp Vân Linh chống một tay ngồi dậy, định đi ra ngoài nhìn xem thế nào.
Kết quả vừa mở cửa đã thấy hai người Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh đứng ở ngoài.


Diệp Vân Linh hỏi: "Hai đứa vừa đi làm gì vậy?"
Thấy VJ quay phim đi theo sau bọn họ nhìn cô vẻ mặt đầy ẩn ý.
Nghĩ thầm chắc không phải hai đứa này vừa làm chuyện xấu gì đâu nhỉ?

Diệp Vân Linh vội kéo hai anh em vào phòng, nói: "Anh quay phim, trẻ con không hiểu chuyện, để tôi dạy dỗ bọn nó thay anh cho. Hình như cũng khá muộn rồi, không bằng anh về sớm nghỉ ngơi một chút đi."
VJ quay phim nói: "Diệp lão sư, cô hiểu nhầm rồi. Hai đứa bé không gây chuyện gì cả, là chúng đi lấy đồ ăn về cho cô."
Lúc này hai đứa nhỏ mới mở quần áo nãy giờ vẫn luôn cuốn lại ra, Diệp Vân Linh nhìn thấy bên trong cất giấu không ít đồ ăn.

Có bánh bao, pizza, thậm chí còn có cả mì ống đựng trong hộp nhỏ.

Lục Tử Hạo đi vào nói: "Mau vào đi."
Diệp Vân Linh vội vàng kéo Lục Ngữ Nịnh vào phòng, quay sang nói với VJ quay phim: "Anh quay phim, hôm nay vất vả rồi. Ngày mai gặp lại."

Phất tay, đóng cửa, động tác rất nhanh nhẹn, giống như sợ chỉ cần chậm mất 1 giây thôi là thức ăn trong tay hai đứa bé sẽ bị cướp đi.

Hai anh em đem đồ ăn lấy được đặt trên bàn trà, bày ra khá phong phú, có bốn năm loại đồ ăn, thậm chí còn có hai bình sữa bò.

Diệp Vân Linh tò mò hỏi: "Hai đứa lấy đâu ra nhiều đồ ăn thế?"

Lục Tử Hạo lấy từng thứ trong lòng ra rồi nói: "Ở phòng bếp khách sạn."

Diệp Vân Linh: "Phòng bếp khách sạn để cho mấy đứa lấy?"
Lục Tử Hạo đáp: "Cháu bảo Ngữ Nịnh đi nói chuyện."

Bạn cần đăng nhập để bình luận