Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 164 : Tự Cắm Sừng Mình? Lục Tổng Cũng Biết Chơi Thật Đấy


Cô vuốt tóc, hơi hơi xấu hổ nói.

Ngực người đàn ông này cũng cứng thật, mũi cô vẫn còn thấy hơi đau.

Lục Mặc đứng ở đó nhìn cô rồi nói: "Vào đi."
Diệp Vân Linh đi theo sau anh.

Đây là lần đầu tiên cô bước vào thư phòng của Lục Mặc, trang trí trong phòng lấy màu nâu đỏ làm chủ đạo.

Căn phòng rất rộng, bên trong là những dãy kệ sách chất đầy các loại thư tịch.

Giữa thư phòng đặt một cái bàn dài 2 mét, trên bàn để một số đồ dùng văn phòng phẩm thông thường.

Tổng thể trang trí ngập tràn hơi thở thư hương, nhưng Diệp Vân Linh lại thấy quá cứng nhắc, toàn bộ những thứ trong căn phòng này làm cho người ta có cảm giác tử khí trầm trầm, không có sức sống, thậm chí đến một cái cây xanh cũng không có.

Lục Mặc đi tới, cầm một tập văn kiện trên bàn lên đưa cho Diệp Vân Linh, giọng nói nghe không ra quá nhiều cảm xúc: "Trong thời gian ngắn nên có nhiều điểm chưa nghĩ được chu toàn, nếu em có yêu cầu gì thì cứ nói ra, chi cần không quá mức, tôi đều sẽ đáp ứng."
Hiếm khi có thể nghe thấy Lục Mặc nói một hơi nhiều lời như vậy, thật không dễ dàng gì.
Diệp Vân Linh tùy ý nhận lấy văn kiện kia, hỏi: "Cái gì vậy?"

Vừa mở ra thấy mấy chữ trên cùng của tập tài liệu, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, không xác định hỏi: "Giấy thỏa thuận ly hôn?"

Lục Mặc đáp: "Bên chỗ mẹ, tôi sẽ giải thích với bà ấy, em không cần phải lo lắng."

Diệp Vân Linh cảm thấy đầu óc có chút loạn, hỏi: "Chuyện....chuyện gì xảy ra?"

Dựa theo nội dung tiểu thuyết thì cuối cùng Lục Mặc đúng là sẽ ly hôn với Diệp Vân Linh, nhưng không phải là bây giờ.


Lục Mặc nhàn nhạt đáp: "Nếu em thích Tưởng Đình Sâm, tôi sẽ trả em tự do, thành toàn cho em."

Diệp Vân Linh hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm, hỏi ngược lại anh: "Tôi thích Tưởng Đình Sâm? Sao tôi lại không biết việc này?"
Đôi mắt đen nhánh của Lục Mặc nhìn Diệp Vân Linh, nói: "Tôi có thể cho em tự do, nhưng Tưởng Đình Sâm có thích em hay không thì phải dựa vào bản thân em. Tuy rằng tôi cảm thấy việc phá huỷ hôn nhân của người khác là không tốt lắm, nhưng nếu em cần giúp đỡ...."

"Câm miệng." Diệp Vân Linh đỡ trán, đầu đột nhiên cảm thấy đau nhức, không biết có phải vì tức giận quá mức hay không.

Nghe ý tứ kia của Lục Mặc, giống như chỉ cần cô thích Tưởng Đình Sâm thì anh có thể đi làm bà mối, không nhịn được nữa nói: "Mắt anh có đờm à? Con mắt nào của anh nhìn ra là tôi thích Tưởng Đình Sâm?"

Lục Mặc hỏi lại: "Em không thích anh ta sao?"

"Cho dù vừa nãy tôi có lỡ sờ ngực của anh một chút thì anh cũng không cần phải dùng cách này để sỉ nhục tôi chứ?" Cô và Diệp Vi Vi đã chiến với nhau đến 7749 hiệp rồi, không bị nữ chính làm cho tức chết, ngược lại hôm nay bị Lục Mặc làm cho tức muốn nội thương, nhẹ giọng hỏi: "Là mắt tôi mù à? Hay là trên thế giới này không còn đàn ông nữa? Tôi có thể coi trọng anh ta?"

Chưa nói đến chuyện bây giờ cô không có thời gian để ý đến đàn ông, kể cả sau này hoàn thành nhiệm vụ rồi thì cô cũng sẽ lập tức khôi phục lại thân phận độc thân.

Chỉ cần dựa vào mối quan hệ của Tưởng Đình Sâm và Diệp Vi Vi thì đối phương đã không thể nhận nhiều hơn một cái liếc mắt từ cô rồi.

Không dùng chung bàn chải đánh răng và đàn ông, đó là nguyên tắc sống của Diệp Vân Linh.
Lục Mặc nghiêm túc nhìn thẳng vào Diệp Vân Linh, đại khái là muốn thông qua biểu cảm trên khuôn mặt cô để đánh giá xem lời cô nói có phải nghiêm túc hay không.
Sau khi quan sát vài giây anh mới chậm rãi nói: "Tôi tưởng em thích anh ta, còn nghĩ sẽ chuẩn bị của hồi môn cho em."

Diệp Vân Linh tức cười, không nhịn được mà trợn trắng mắt, trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười: "Chuẩn bị của hồi môn cho vợ mình? Tự cắm sừng cho bản thân? Cách chơi của Lục tổng ngài cũng đỉnh thật đấy."

Lại nhìn xuống giấy thoả thuận ly hôn trong tay, tức giận siết chặt nói: "Tôi không biết anh nghe được tin tức tôi thích anh ta từ đâu, nhưng bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng cho anh biết: tôi không thích Tưởng Đình Sâm, cho dù trước đây, hiện tại hay là tương lai tôi cũng đều không thể thích anh ta."

Nói xong cô liền xoay người rời đi.

Lúc đi tới cửa, nghĩ lại vẫn còn hơi tức giận, lại quay lại đập thật mạnh tờ giấy thoả thuận ly hôn kia lên bàn, nói: "Nếu anh muốn ly hôn với tôi thì cứ nói thẳng ra. Không phải anh có người khác bên ngoài nên mới cố ý nói những lời như vậy để tôi thấy ghê tởm đấy chứ? Giờ tới lượt tôi thành toàn cho anh, cẩu nam nhân."

Bạn cần đăng nhập để bình luận