Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 383 : Lục Tổng Lén Phát Đường


Bên kia nhân viên công tác đang chuẩn bị đi rút phi tiêu ném trúng rồi ra thì Lục Mặc đã ném cái
thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm. Tất cả đều trúng chính giữa hồng tâm.

Trong khoảng thời gian đó, Diệp Vân Linh không ngừng tuôn ra rắm cầu vồng*, hết lần này đến
lần khác, lời lẽ không trùng nhau lần nào.

*Rắm cầu vồng: tâng bốc khen ngợi quá mức, như kiểu như đánh rắm cũng ra được cầu vồng.

Nhiễm Văn Giai khinh thường chế giễu: "Mới có mấy cái đầu tiên thôi mà, quan trọng là mấy cái
sau kia kìa."

Diệp Vân Linh nhìn đối phương rồi nói: "Chồng tôi là người tài giỏi nhất trên đời này, chắc chắn anh ấy có thể làm được."

Lúc nhân viên công tác lại muốn rút phi tiêu thứ 5 ra thì Lục Mặc ngăn lại.

Anh tiếp tục ném ra cái thứ sáu vào chính hồng tâm này luôn.

Sau đó là cái thứ bảy, ba cái cùng một hồng tâm.

Những người xung quanh đều không nhịn được vỗ tay khen hay, xuýt xoa anh ném quá giỏi.

Thậm chí có vài người còn cảm thấy đáng tiếc, nếu Lục Mặc không đánh đố với người khác thì lần khiêu chiến này anh đã thắng rồi.

Trong lúc mọi người đang tiếc nuối, Lục Mặc nhanh chóng ném ra cái thứ tám, thứ chín và thứ mười.
Tất cả đều vào cùng một hồng tâm.
Quần chúng xung quanh vỗ tay vang dội, trận thi đấu ném phi tiêu này quá hay, mọi người xem đều cảm thấy xuất sắc.



[Ôi trời ơi, Lục tổng không hổ là Lục tổng, hết nước chấm luôn.]

[Haiz, tui cũng học ném phi tiêu mà tui cảm thấy mình không xứng được xem chương trình phát sóng trực tiếp này T.T]

[Hai vợ chồng nhà này phải gọi là đỉnh của chóp cả đôi. Ba phi tiêu cùng trúng một hồng tâm đã khó, Diệp Vân Linh còn nâng độ khó lên tận 5 cái, cuối cùng Lục tổng kết thúc ở 6 cái. Xin hai anh chị nhận của em một lạy.]


[Đúng là không cho người khác đường sống nữa mà. Đừng nói là vì Lục tổng mà từ giờ trở đi cái thử thách này sẽ nâng độ khó lên đấy nhé.]

[Aaaaaa chị em ơi, có ai phát hiện ra mấy cái phi tiêu kia hình như ghép lại thành hình trái tim trên tấm bảng không?]

[Ui là chời, bạn vừa nói mình mới để ý thì thấy đúng thế thật. Vậy suy ra, đây chính là lí do Lục tổng cố tình nâng độ khó lên hả? Chời chời.]


[Hít được rồi, hít được đường này rồi chị em ơi. Chua chết tôi rồi. Hức hức. Lại mà một ngày tôi vì tình yêu của couple tôi đu mà rơi lệ.]

[Mấy người lúc nãy mắng Diệp Vân Linh kiêu ngạo tự cao đâu hết rồi nhỉ? Xin hỏi mặt có đau không?]
[Tôi tuyên bố, Lục tổng khiêu chiến thành công thử thách, phong thần.]


“Yeahhhhh” Diệp Vân Linh không nhịn nổi nhào qua, ôm chầm lấy Lục Mặc, vui vẻ nói: “Chồng ơi, chồng giỏi quá đi mất, em bội phục chồng sát đất luôn. Lòng ngưỡng mộ của em đối với chồng như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng. Chồng chính là ánh sáng duy nhất của cuộc đời em, thần tượng duy nhất trong lòng em.”

Cho dù biết cô gái nhỏ này chỉ vì quá kích động mới chạy tới ôm mình, nhưng Lục Mặc vẫn rất quyến luyến mùi hương trong lòng mình, anh cũng đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng, nói: “Nghịch ngợm.”

Lúc này, ở hiện trường cũng đã có người nhận ra hình dáng phi tiêu trên tấm bảng, vội hô to: “Mọi người mau xem, mấy cái phi tiêu đó hình như xếp thành hình trái tim kìa.”

Diệp Vân Linh quay đầu lại nhìn, phát hiện đúng là hình trái tim thật.

Cô hơi nghi hoặc nhìn về phía Lục Mặc, sau đó không nhịn được cười, nói: “Không ngờ anh cũng biết chỉnh người đấy.”

Diệp Vân Linh còn tưởng anh cố tình làm như vậy là để chọc giận fan của Diệp Vi Vi.


Không thể không nói, biện pháp này rất hay.

Đạo diễn Tần gọi qua bộ đàm sai camera man quay cận cảnh vào bảng phi tiêu, đồng thời cũng quay đặc tả hai người Lục Mặc và Diệp Vân Linh bên kia.
Ông ta đã nghĩ rồi, lúc làm hậu kỳ sẽ lồng nhạc BGM thật lãng mạn vào, đến lúc đó lên sóng đảm bảo sẽ ngược chết một đám cẩu độc thân, số lượng fan couple của vợ chồng nhà này đảm bảo sẽ tăng vọt.


Diệp Vân Linh bên này đang định quay lại nhìn sắc mặt mấy fan não tàn kia, kết quả lại phát hiện không thấy bọn họ đâu nữa.
Nhìn xung quanh một vòng thì thấy mấy người kia đã đi ra đến cửa, chắc là định chạy trốn.
Diệp Vân Linh lập tức hướng về phía bọn họ, hô to: “Mấy người đứng lại, không được chạy.”
Sau đó cô không nói hai lời, lập tức buông Lục Mặc ra, quay người muốn đuổi theo mấy người kia.
Người trong lòng đột nhiên biến mất, khuôn mặt vốn đang rất ôn nhu của Lục Mặc như bị phủ một tầng băng giá, biểu cảm nhìn về mấy người kia lại càng khó coi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận