Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 176: Vợ Chồng Ngủ Chung


Nói xong Tưởng Đình Sâm liền nằm xuống, đưa lưng về phía Diệp Vi Vi, nhắm mắt ngủ.

Diệp Vi Vi thấy vậy, mắt hơi nheo lại, đây là lần đầu tiên anh ta đi ngủ trước, lại còn quay lưng về phía cô ta.

Về chuyện du thuyền, mặc dù cha mẹ chồng bên kia không gọi điện thoại trách móc cô ta, nhưng chắc hắn trong lòng họ cũng có oán khí.

Tất cả đều là do Diệp Vân Linh hại cô ta thê thảm như vậy.
Cô ta nhất định sẽ nghĩ cách vượt qua giai đoạn này, còn Diệp Vân Linh, cô ta cũng sẽ không bỏ qua.

Nghĩ đến những sỉ nhục mà Diệp Vân Linh liên tục gây ra cho cô ta trong khoảng thời gian này, Diệp Vi Vi nắm chặt tay.

Sở dĩ bây giờ Diệp Vân Linh có thể kiêu ngạo như vậy, còn không phải vì ý vào có Lục gia chống lưng sao?

Cô ta thật muốn nhìn xem nếu hai đứa nhỏ nhà họ Lục xảy ra chuyện lúc ở cùng Diệp Vân Linh, thì Diệp Vân Linh sẽ phải ứng phó thế nào với Lục gia?

Diệp Vân Linh là bị tính kể ở lại nhà cũ Lục gia.
Nói tính kế thì cũng không chính xác, nhưng đại khải cũng là như vậy.

Tiệc mừng thọ đến hơn 10 giờ tối mới kết thúc. Kha Xuân Phỉ lấy lý do quà tặng quá nhiều cần sự giúp đỡ của Diệp Vân Linh và Lục Mặc, dẫn bọn họ về khu nhà cũ của nhà họ Lục.

Trên đường đi, Diệp Vân Linh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được là không đúng chỗ nào.

Đại khái là vì đi giày cao gót cả đêm, chân đau nên não cũng chập mạch.

Mãi cho đến khi về tới khu nhà cũ nhìn thấy một đám người hầu hỗ trợ bưng lễ vật, Diệp Vân Linh mới phản ứng lại, lấy thế lực nhà họ Lục dọn lễ vật thì cần gì đến bọn họ, tuỳ tiện điều ai mà chẳng được.
Hai đứa bé mệt mỏi đều đã ngủ thiếp đi.


Diệp Vân Linh cũng lười lăn lộn, cha mẹ chồng bảo bọn họ tối nay ở lại qua đêm, lập tức đồng ý rồi về phòng.

Ngược lại, cô nhìn thấy vẻ mặt muốn ngăn cản của Lục Mặc.

Chờ đến sau khi hai người vào phòng, Diệp Vân Linh mới nhận ra biểu cảm của Lục Mặc lúc nãy là có ý gì.

Cha mẹ chồng chuẩn bị cho bọn họ một phòng, hai người là vợ chồng, trong mắt người ngoài ngủ chung một phòng là chuyện rất bình thường.
Vừa bước vào, Diệp Vân Linh trước tiên là ngồi lên ghế, xoa bóp hai chân mình.


Lục Mặc hỏi cô: "Tối nay em định ngủ thế nào?"

Diệp Vân Linh nhìn thoáng qua chiếc giường lớn hai mét kia, nói: "Ngủ giường đi. Tôi ngủ cũng ngoan lắm, anh yên tâm."

Lục Mặc khẽ chớp mắt, hỏi: "Ý em là tối nay hai chúng ta ngủ chung?"
Diệp Vân Linh hỏi lại: "Anh không định ngủ cùng tôi, chẳng lẽ là muốn ngủ trên sofa?"


Diệp Vân Linh không cảm thấy có gì không ổn.

Giường lớn như vậy, đủ chỗ cho cả hai người nằm, còn về vấn đề nam nữ cô căn bản là không nghĩ tới.
Trước kia lúc ở mạt thế mọi người đều vì sinh tồn, thời điểm ra ngoài đánh quái làm gì có nhiều điều kiện để cho anh suy nghĩ đắn đo, thường thường nam nữ ngủ chung một chỗ hết.

Lúc này đây, đầu óc cô thật sự đã bị giày cao gót ăn sạch, căn bản không nhận ra chuyện gì.
Lục Mặc còn định nói thêm hai câu với Diệp Vân Linh nhưng cô lại chịu không nổi cơn đau ở chân.


"Không được rồi, chân tôi đau quá. Tôi đi tắm trước cái đã."

Sau khi bỏ lại mấy câu này, cô lập tức đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, ở đây có một cái bồn tắm siêu lớn có thể chứa ba, bốn người một lúc.
Xả nước ấm đầy bồn xong, Diệp Vân Linh liền bước vào ngâm mình.

Ngâm hơn nửa giờ, cảm giác mệt mỏi trên người dần tiêu tan. Diệp Vân Linh từ trong bồn tắm bò ra, lấy khăn tắm quấn quanh người.

Sau khi đi ra nhìn thấy Lục Mặc, lạnh lẽo làm đầu óc Diệp Vân Linh dần thanh tỉnh trở lại, đặc biệt là khi nhìn thấy anh.

"Nãy..vừa nãy tôi bảo chúng ta ngủ chung anh đừng xem là thật, tôi có thể ngủ trên ghế sofa." Thật ra Diệp Vân Linh cũng không ngại ngủ chung giường với Lục Mặc. Dù sao mọi người đều mặc quần áo ngủ, giường cũng lớn không cần phải chen lấn, sợ cái gì.

Nhưng hẳn là Lục Mặc sẽ để ý.

Lục Mặc nhìn Diệp Vân Linh quấn khăn tắm mới đi ra, bả vai cùng xương quai xanh đều lộ ra ngoài, chắc là vừa mới ngâm bồn xong nên làn da thoạt nhìn còn có chút hồng nhuận non nớt.
Cặp chân thon dài phía dưới cứ như vậy bại lộ trong không khí.

Nghĩ đến khả năng dưới lớp khăn tắm kia có thể không có quần áo gì, Lục Mặc không khỏi mím môi, nói: "Em..đi mặc quần áo vào đi."

Diệp Vân Linh: "......Hả?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận