Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 260: Vợ Tôi Nói Rồi


Tưởng Đình Sâm bị phớt lờ, sắc mặt rất không vui, cao giọng hơn một chút: "Lục tổng."

Sau khi khoác áo cho Diệp Vân Linh xong, Lục Mặc mới quay đầu nhìn về phía Tưởng Đình Sâm, sắc mặt như ngày xuân ấm áp lại lập tức biến thành tảng băng trên Bắc cực, giọng nói lạnh lẽo:

"Vợ tôi trước giờ đều ân oán phân minh, có thể làm cho cô ấy chỉ vào mũi mắng thế này thì Tưởng tổng cũng được xem như là nhân vật hiếm có đấy. Tôi nghĩ anh nên xem lại xem bản thân đã làm cái gì để vợ tôi phải tức giận như vậy."

Tưởng Đình Sâm nhìn Diệp Vi Vi trong vòng tay mình đang nói không nên lời, lại nhìn Lục Mặc bao che khuyết điểm cho người nhà bên kia, tức giận nói: "Chẳng lẽ Lục tổng không nhìn thấy sao? Phu nhân nhà ngài ép buộc vợ tôi ăn mì, bên trong còn cho rất nhiều ớt cay và dấm. Đây căn bản chính là cố ý tra tấn người khác, ngài xem Vi Vi nhà tôi bị hành hạ thành cái dạng gì rồi. “Chuyện này nhất định tôi sẽ không để yên đâu."

"Ừ đúng là không để yên được thật." Lục Mặc nhìn thoáng qua tô mì vẫn còn lại hơn một nửa chưa ăn xong, nói: "Vẫn còn nửa bát, lãng phí đồ ăn cũng không tốt, để cô ta ăn tiếp đi."
Tưởng Đình Sâm không ngờ, mình còn đang đứng ở đây, sự tình rõ ràng trước mắt mà Lục Mặc vẫn có thể thiên vị Diệp Vân Linh đến thế, còn muốn để Diệp Vi Vi tiếp tục ăn.

Diệp Vi Vi níu lấy áo vest của Tưởng Đình Sâm, mắt đỏ hoe nhìn chồng, lắc đầu nói: "Em không ăn hết được." Vừa mở miệng nói chuyện liền cảm thấy cổ họng nóng ran.
Tưởng Đình Sâm đau lòng lắm, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện, nói: "Các người đừng có khinh người quá đáng."

"Tôi khinh người thì sao, anh có thể làm gì tôi." Lục Mặc nhếch khoé miệng, đôi mắt đen thăm thẳm tràn đầy ý lạnh: "Hôm nay vợ tôi đã nói rồi, bát mì này cô ta buộc phải ăn cho hết, một ngụm canh cũng không được bỏ sót lại cho tôi."
Anh vừa nói xong, không khí trong phòng cũng lạnh hơn vài phần.

Diệp Vân Linh nghe tuyên bố đầy độc đoán này, nhịn không được âm thầm giơ ngón tay cái lên cho Lục Mặc, tổng tài bá đạo có khác, trâu bò quá đi mất.
Tưởng Đình Sâm nói: "Dựa vào đâu chứ?"


Lục Mặc thản nhiên: "Dựa vào tôi là chủ tịch của tập đoàn Lục thị." Một câu ngắn gọn, đó là sức mạnh của quyền lực và tài phú, lại ép cho Tưởng Đình Sâm không thể làm gì nổi.


Diệp Vân Linh cởi áo vest trên người xuống, cảm thấy hơi nóng.

Câu trả lời đi thẳng vào vấn đề của Lục Mặc làm không khí ở hiện trường khẩn trương hơn.


Diệp Vân Linh lại nhịn không được cười phụt ra tiếng, nhìn Tưởng Đình Sâm nói: "Tưởng Đình Sâm à, anh thực sự đúng là một người chồng tốt. Con trai ruột của mình tối qua bị bắt cóc, suýt nữa bị sát hại. Anh từ xa xôi chạy tới, trước hết lại không phải quan tâm con trai mình ra sao, ngược lại đến đây để làm chỗ dựa cho Diệp Vi Vi."

"Bây giờ cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao trong lúc nguy cấp nhất Phương Từ lại không trông cậy vào anh rồi. Sau khi vào bệnh viện cũng không để tôi thông báo cho nhà họ Tưởng, đại khái chắc nó cũng hiểu rõ cha nó là cái dạng sắc dục che tâm, không đáng tin cậy rồi. Mà này, tôi có hơi tò mò đấy, Phương Từ có thật là con ruột của anh không? Hay là anh nhặt được ở đâu về thế?"

Tưởng Đình Sâm bị nói cho đỏ cả mặt, vội phản bác: "Phương Từ đương nhiên là con trai tôi, con trai duy nhất của tôi."

Diệp Vân Linh không chút khách khí nói: "Con trai duy nhất của anh là do tôi cứu đấy, nếu không có tôi thì thằng bé đã chui vào bụng cá rồi. Mà bây giờ thằng bé vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, từ lúc anh bước vào đây, đã từng hỏi thăm tôi một câu về tình hình thằng bé chưa?"


Nghe Diệp Vân Linh nói vậy, đột nhiên Tưởng Đình Sâm cũng cảm thấy hơi áy náy, anh ta cũng không biết tại sao nữa.

Anh ta nhận được điện thoại của cảnh sát mới biết con trai xảy ra chuyện, nhưng đã được giải cứu, giờ đang ở trong bệnh viện.

Rõ ràng lúc tới đây rất lo lắng sốt ruột, rất sợ Phương Từ gặp phải bất trắc gì, nhưng không hiểu sao sau khi nhìn thấy Diệp Vi Vi, anh ta không còn nhớ gì nữa.

Vừa nhìn thấy cô vợ nhỏ khóc, liền chỉ nghĩ đến chuyện đòi lại công bằng cho vợ, còn sống chết của con trai duy nhất lại quên sạch ra sau đầu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận