Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 322: Khổ Luyện Thành Tài


Trong tập đầu tiên, Diệp Vân Linh và Tưởng Mỹ Hàm đã cãi nhau khi phân chia thực đơn.
Mọi người ngửi được mùi có drama thì tập 1 kết thúc.

Trong tập đầu tiên này, chủ đề thảo luận và tỷ suất người xem đều rất tốt.

Một nhà Diệp Vân Linh đóng góp nhiều đề tài và độ thảo luận nhất, các gia đình khác cũng có đặc điểm riêng, lúc ở chung rất hài hòa thu hút người xem.

Một đám cư dân mạng kêu gào đòi phát sóng tập 2 luôn, yêu cầu chương trình mở phí Vip để xem sớm.

Tân Vĩnh Lượng nhìn số liệu tổng kết của ngày đầu tiên, cười không khép được miệng.

Trước đó mời Diệp Vân Linh tới làm khách mời đúng là một quyết định sáng suốt.

Sau khi tập đầu tiên được phát sóng, số lượng fan hâm mộ của Diệp Vân Linh cũng tăng lên.

Trước đó lúc phát sóng trực tiếp, có mấy lần lên xu hướng, số fan hâm mộ của cô tăng đến mức 6 triệu. Chưa đầy 12 giờ sau khi chương trình được phát sóng, lại tăng thêm 500 ngàn fan, dự kiến trong vòng một ngày sẽ tăng lên 1 triệu.

Lúc Diệp Vân Linh nhận được tin, cô cũng không có phản ứng gì. Ngược lại khi nghe đạo diễn Tần nói thời gian ghi hình tập sau của chương trình đã được định ra, cô vui vẻ hơn rất nhiều.

Dù sao chỉ cần đi ghi hình cho chương trình là cô có thể ra khỏi đoàn làm phim, không cần phải trải qua cuộc sống khổ sở ban ngày quay phim, buổi tối còn phải học hành vất vả.

Tối hôm đó Diệp Vân Linh vui vẻ thu dọn hành lý, tưởng tượng đến viễn cảnh mình sắp được tự do.
Thư Nhã lại lấy ra một đống tài liệu, nói: "Tối nay phải xem cho hết đấy."

Diệp Vân Linh đang thu dọn quần áo liền đánh rơi luôn bộ đồ trong tay, vẻ mặt khổ sở: "Nhã Nhã tỷ, sáng sớm mai đã phải lên máy bay đi ghi hình rồi, tối nay không thể nghỉ một hôm sao?"
Thư Nhã nói: "Không thể. Phải mất 21 ngày mới hình thành được thói quen, em đã kiên trì được hơn hai tuần rồi, chỉ cần mấy ngày nữa là tạo thành thói quen tốt. Lúc này lại càng không thể từ bỏ."


Diệp Vân Linh cảm thấy lời này không đúng lắm, đừng nói là mấy ngày, cho dù có cho cô mấy tháng nữa thì cô cũng không thích học hành.

Diệp Vân Linh thở dài một hơi, sau đó tự an ủi mình ở trong lòng, chỉ cần chịu đựng qua đêm nay thôi, ngày mai là một khởi đầu mới, ngày mai sẽ là ngày của tự do.
Mang theo suy nghĩ và kỳ vọng này, lúc đọc sách Diệp Vân Linh cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn đánh dấu những chỗ cần chú ý.

Thư Nhã không nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Linh như trước nữa, trải qua khoảng thời gian này ở chung, chị ấy vẫn biết thói quen và tính cách của Diệp Vân Linh.

Mỗi lần bảo cô học cái gì, tuy ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, thích cò kè mặc cả, tỏ vẻ rất miễn cưỡng, nhưng lúc học tập và đọc sách lại khá nghiêm túc, không cần phải theo sát cô.

Mải đọc kịch bản, không để ý đã hơn 12 giờ.
Thư Nhã vươn vai, định đi tắm qua rồi đi ngủ.

Đột nhiên nhớ tới Diệp Vân Linh không biết học hành thế nào rồi, mở cửa nhìn sang phòng cô bên kia thấy cửa không đóng chặt, qua khe hở có thể thấy Diệp Vân Linh đang đọc sách thì gục xuống bàn ngủ gật, trông ngủ còn rất ngon.

Đột nhiên nhớ tới Diệp Vân Linh không biết học hành thế nào rồi, mở cửa nhìn sang phòng cô bên kia thấy cửa không đóng chặt, qua khe hở có thể thấy Diệp Vân Linh đang đọc sách thì gục xuống bàn ngủ gật, trông ngủ còn rất ngon.

Thư Nhã đi qua nhìn thấy cô đọc cũng gần xong, trên tài liệu cũng có ghi chép, chú thích lại rất nhiều. Bên cạnh còn có một cuốn sổ ghi lại những chỗ quan trọng.
Xem ra cô đã đọc rất cẩn thận, chỉ là nét chữ vẫn rất xấu, cũng đã luyện theo bảng chữ mẫu nửa tháng rồi, nhưng xem ra tốn công vô ích.
Thư Nhã vỗ vai Diệp Vân Linh, nói: "Vân Linh, em đừng ngủ ở đây."

Diệp Vân Linh mơ màng tỉnh lại, vừa thấy là Thư Nhã, lập tức bừng tỉnh nói: "Chị Thư Nhã, em đọc gần xong rồi, không phải em lười, thật sự không phải em lười đâu."


Thư Nhã bật cười: "Chị biết em không lười. Em đừng ngủ ở đây, dễ cảm lạnh lắm. Mau lên giường ngủ đi."
Diệp Vân Linh cố gắng mở to hai mắt, nói: "Nhưng mà em còn chưa đọc xong."

Thư Nhã nói: "Chị thấy cũng không còn bao nhiêu nữa. Mai em dậy sớm đọc tiếp là được. Bây giờ em buồn ngủ thế này rồi có bắt em đọc, sợ cũng đọc không vào."

Chẳng thà ngủ dậy rồi lại tiếp tục.


Diệp Vân Linh vừa nghe thấy không cần học nữa lập tức ba chân bốn cẳng bò lên giường, nằm sấp ngủ thiếp đi.

Thư Nhã hỏi: "Em không đánh răng rửa mặt à?"

Giọng Diệp Vân Linh từ trong chăn truyền ra, rầm rì: "Không rửa đâu. Giờ em chỉ muốn đi ngủ thôi."

Thư Nhã thấy vậy cũng không quản cô nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận