Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 105: Diệp Vi Vi Bất Thường


Sau đó Lục Ngữ Nịnh tiếp tục phân phát thức ăn trong túi cho mọi người.

Tưởng Mỹ Hàm cũng rất đói bụng, nhưng không hạ được mặt mũi để lấy đồ ăn.

Nhưng cô ta không nghĩ tới Lục Ngữ Nịnh lại nhét một quả màu xanh lục to bằng cái bát vào tay mình: "Mẹ anh Dương Diệp, quả này cho dì, bên trong vị giống như kem."

Tưởng Mỹ Hàm hơi kinh ngạc, không ngờ Lục Ngữ Nịnh còn đem đồ ăn cho cô ta, dù sao trước đó cô ta còn từng mắng con bé là nha đầu thối.

Lục Ngữ Nịnh chỉ là trẻ con nào có nhiều mối thù sâu sắc như vậy, chỉ nghĩ mọi người đói bụng nên muốn chia đồ ăn để không ai bị đói nữa.

Cuối cùng Lục Ngữ Nịnh lấy từ trong túi ra một chùm trái cây hơi giống quả nho nhét vào tay Phương Từ, nói: "Anh Phương Từ ăn cái này đi, em nhớ anh từng nói anh thích ăn măng cụt, cái này không phải măng cụt nhưng ăn cũng rất giống."

Phương Từ cầm chùm quả dại trong tay nhìn người đứng trước mặt mình, trên khuôn mặt bé nhỏ lấm lem thảo dược màu xanh, đôi mắt lại trong sáng.
Khoé miệng hơi cong lên, mang theo ý cười.


[Ngữ Nịnh là tiểu thiên sứ ở đâu tới vậy, ấm áp quá đi mất.]
[Tiểu bảo bối Ngữ Nịnh với Phương Từ đứng chung một chỗ, nhìn giống như một bức tranh.]

[Tôi thấy con người Diệp Vân Linh cũng khá tốt đấy chứ, mấy người Tưởng Mỹ Hàm trước đó ức hiếp Diệp Vân Linh, cô ấy cũng không so đo. Mấy thứ này đều là do cô ấy hái, nếu cô ấy không muốn đưa, Lục Ngữ Nịnh cũng không có cách nào cho người khác.]
[Cuối cùng cũng có người hiểu tính tình Diệp Vân Linh nhà chúng tôi. Con người cô ấy chính là ân oán phân minh, miệng có hơi hỗn nhưng con người thực sự rất tốt.]

[Hoan nghênh mọi người lọt hố Diệp Vân Linh, chị gái xinh đẹp gợi cảm cá tính thông tuệ, rất đáng để follow.]

[Lục Ngữ Nịnh không chia đồ ăn cho Vi Vi nhà chúng tôi, bắt nạt cô ấy à?]

Thư Nhã vừa ăn quả dại lót bụng, vừa hỏi Diệp Vân Linh: "Vân Linh, bọn em không có la bàn, làm thế nào mà tìm được tới đây."

Từ lúc bọn họ làm rơi hỏng la bàn, phải dựa vào việc hỏi các chuyên gia thám hiểm nhiều lần mới đi tới được đây, nhóm bọn họ đông người, nên số cơ hội để đặt câu hỏi cũng nhiều.

Nhưng Diệp Vân Linh thì chỉ có một mình, hẳn là không thể hỏi nhiều như thế.

Diệp Vân Linh tuỳ tiện tìm cành cây khô ngồi xuống, nói: "Ai nói trong rừng nhất định phải có la bàn. Có rất nhiều cách để xác định phương hướng mà. Ví dụ như.."

Diệp Vân Linh còn chưa nói xong, Trương Duyệt Hân đã vội đáp lời: "Cháu biết, như xem sao Bắc Cực."


Diệp Vân Linh cười cười, nói: "Không sai, đúng là xem sao Bắc Cực có thể xác định phương hướng. Nhưng bây giờ không phải buổi tối nên chúng ta phải dùng phương pháp khác."
Sau đó Diệp Vân Linh dạy cho mọi người cách dựa vào tự nhiên để xác định phương hướng.

Có rất nhiều cách để xác định phương hướng, có thể dựa theo bóng người, tính toán đại khái ra được thời gian hiện tại, từ đó suy ra hướng của mặt trời.


Cũng có thể xem phương hướng sinh trưởng của rừng cây, bên nào nhánh cây rậm rạp phát triển hơn thì là bên đó gần phía nam.
Mọi người nghe xong nhìn về phía Diệp Vân Linh, không khỏi có chút sùng bái, lại đều cảm thấy hối hận vì lúc nãy lẽ ra nên đi cùng cô mới đúng.

Diệp Vi Vi nhìn mọi người vây quanh Diệp Vân Linh, bọn trẻ con thì đi theo Lục Ngữ Nịnh cảm giác rất hụt hẫng.


Rõ ràng trước kia bất kể có đi tới đâu thì cô ta vẫn luôn là tâm điểm được chú ý nhất, bất kể có làm chuyện gì thì cũng luôn là người ưu tú nhất.
Nhưng từ lúc bắt đầu tiến vào rừng mưa nhiệt đới này, cô ta vẫn luôn cảm thấy không hài lòng.

Làm cái gì cũng không thuận lợi, làm chuyện gì thì kết quả cũng tương phản với mong muốn.

Nhìn sang chỗ Lục Ngữ Nịnh đang đứng, mặt đất ở đó hơi trơn, mà cách đó không xa chính là chỗ đất lở, phía dưới là dốc núi. Cô ta còn nghe được có tiếng nước chảy phía dưới. Nhớ không lầm thì trên bản đồ, dưới đáy các con dốc ở khu vực này đều có sông, nếu ngã xuống đó thì không biết nước sẽ cuốn trôi tới đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận