Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 478: Ngươi Quá Nóng Vội Rồi



Đang định lên tiếng thì thấy hệ thống bị bắn ra ngoài.

Sau đó cô nhìn thấy hệ thống biến mất ngay trước mắt mình, Diệp Vân Linh có thể cảm giác được lần này nó không phải chỉ tạm thời rời đi, mà là biến mất thực sự.

Hệ thống 12345 đã.......bị giết.

Chỉ cần búng tay một cái, thì đã không còn.
Diệp Vân Linh cảm thấy da đầu tê dại, giống như trong cơ thể có thứ gì đó mất đi.
Trong khoảng thời gian này ở chung với hệ thống, tuy rằng nó ồn ào ầm ĩ, thậm chí thời gian trước còn cảm thấy nó có ý xấu. Nhưng Diệp Vân Linh chưa bao giờ muốn nó thật sự biến mất.
Diệp Vân Linh tức giận nhìn Chủ Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: " Nó không phải là người của ngươi sao? Sao ngươi có thể đối xử với nó như vậy?”

Chủ Thần không thèm để ý chút nào: "Bất quá chỉ là một đống dữ liệu mà thôi, dữ liệu thì sao có thể xem là con người.”
Giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang thảo luận về thời tiết hôm nay.
Thậm chí trong mắt hắn ta, sự biến mất của hệ thống cũng không quan trọng bằng thời tiết.
Có lẽ là nhận ra Diệp Vân Linh đang phẫn nộ, Chủ Thần lại nói tiếp: "Thứ như thế, ta có thể tạo ra cả ngàn vạn. Mà ta thân là chủ thần, đừng nói là một phần dữ liệu, cho dù ta muốn hủy diệt cả một thế giới cũng có thể."
Diệp Vân Linh hơi híp mắt lại, cảm giác đau đớn trên cổ tay còn chưa biến mất, cô nhìn về phía Chủ Thần nói: "Thần? Ngươi mà là thần gì? Nếu ngươi nói mình là thần, vậy ngươi có thể tạo ra một tảng đá lớn chính mình nhấc không nổi không?.”
Chủ Thần: “………”
"Không được chứ gì, ngay cả việc này cũng không làm được mà còn dám nhận mình là thần. Nếu làm được, vậy thì ngay cả một hòn đá cũng không nhấc nổi, vậy thì càng không phải là thần." Trên mặt Diệp Vân Linh nở nụ cười đầy châm chọc, nói: "Loại người như ngươi, chỉ biết dùng thủ đoạn để uy hiếp người khác, chẳng khác gì một thứ rác rưởi. Không, ngươi còn tệ hơn cả rác rưởi. Ngươi là con rệp ở trong cống rãnh, là cặn bẩn trong bể xí tự hoại."

Chủ Thần sắc mặt ngày càng khó coi: "Ngươi đang tự tìm đường chết.”
Câu nói cuối cùng kia nghe giống như vọng ra từ địa ngục, vừa quỷ dị vừa âm trầm.
Bầu trời vốn đang trong xanh, đột nhiên một đám mây đen rất lớn từ đâu trôi đến.
Mây đen che khuất mặt trời, vạn vật trở nên u ám.

Không dừng lại ở đó, gió lớn cũng bắt đầu nổi lên, cát vàng trên mặt đất bốc lên cuồn cuộn, thổi mạnh đến mức người ta không thể nào mở mắt.
Sợi dây thừng trên người Diệp Vân Linh không biết đã rơi ra từ lúc nào, Lục Mặc nắm chặt lấy tay cô, lúc này trên khuôn mặt tuấn mỹ kia chỉ còn lại vẻ lo lắng cùng căng thẳng.
Cuồng phong không ngừng đem Diệp Vân Linh cuốn vào bên trong, mặc dù Lục Mặc đã liều mạng giữ lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Vân Linh bị cuốn đi.
Sau khi Diệp Vân Linh bị gió cuốn đi, trận cuồng phong kia cũng biến mất ngay lập tức, khiến Lục Mặc ngay cả phương hướng đuổi theo cũng không có.

Lục Mặc cả người suy sụp ngồi bệt xuống đất, phảng phất như đã hoàn toàn mất đi sinh mệnh vào giờ phút này. Thế giới của anh cũng giống như mây đen trên đỉnh đầu, không còn thấy ánh mặt trời.
“Đây là cái giá phải trả cho việc đối địch với Thần.” Thanh âm của Chủ Thần vang lên sau lưng anh, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng không ai với tới nổi đó: “Muốn gặp lại cô ta thì đơn giản thôi. Trả lời câu hỏi của ta vừa nãy. Trong trời đất bao la này, ta có phải Thần của vũ trụ này không?”
Lục Mặc chống hai tay lên mặt đất, lòng bàn tay đầy cát, đầu cúi xuống nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, nhưng lại có thể cảm nhận được từ trên người anh bầu không khí bi thương đang lan tràn.
Anh chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, xoay người nhìn về phía Chủ Thần đứng cách đó mấy mét, đôi mắt đen sâu thẳm kia có chút trống rỗng, hiện lên vẻ nguy hiểm.

Chủ Thần lại hỏi: "Trả lời ta, trong vũ trụ bao la này, ta có phải là Thần của vũ trụ này hay không? Chỉ cần ngươi trả lời ta, ta sẽ để cho ngươi gặp lại cô ta.”
Lục Mặc khẽ cắn môi dưới, đôi mắt thâm thúy kia nhìn thẳng vào người trước mặt, không để ý đến sự bức ép của hắn, gằn từng chữ nói: "Ngươi quá nóng vội.”
Chủ Thần hơi híp mắt hỏi: "Ngươi không muốn cứu cô ta sao?"


Bạn cần đăng nhập để bình luận