Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 291: Ngàn Vàng Đổi Lấy Nụ Cười Mỹ Nhân


Vấn đề là muốn giảm bớt mức đầu tư của bộ phim này là rất khó, ban đầu đoàn làm phim tính toán kinh phí khoảng tầm 800 triệu, nhưng vì thật sự không có ai chịu đầu tư nên mới giảm xuống còn 600 triệu, đây đã là cực hạn rồi, không thể tiếp tục giảm thêm được nữa.

Bởi vì là phim điện ảnh về ngày tận thế, nên có rất nhiều cảnh quay yêu cầu một lượng lớn diễn viên quần chúng, còn phải sử dụng các hiệu ứng, kỹ xảo đặc biệt.

Câu trả lời của các nhà đầu tư đều là: nếu ông ta vẫn làm phim thương mại giống như trước đây thì bọn họ mới dám đầu tư, còn loại đề tài mới mẻ thế này thì nhiều người không muốn mạo hiểm.

Chiều nay hai người họ đi gặp một nhà đầu tư nữa và lại bị từ chối nên mới ra vỉa hè uống bia giải sầu.

Đúng lúc này điện thoại của người sản xuất vang lên, ông ta nửa say nửa tỉnh bắt máy: "Cậu nói thật sao? Tập đoàn Lục thị muốn đầu tư? Nhưng tại sao? Được, được, được, không thành vấn đề, tôi sẽ chuyển lời lại cho đạo diễn Phí."

Đạo diễn Phí đang rầu rĩ uống bia, vừa nghe thấy hai chữ 'đầu tư', lập tức tròn mắt nhìn trông ngóng về phía đối phương.
Người sản xuất vừa cúp máy, ông ta đã sốt ruột hỏi: "Có phải có người đồng ý đầu tư rồi không?"

Người sản xuất hưng phấn nói: "Đúng thế. Tập đoàn Lục thị bên kia đồng ý đầu tư, ông đoán xem là bao nhiêu?"
Phí Đức Lượng: "Ông cũng đừng có úp úp mở mở nữa, nói thẳng cho tôi biết đi."

Người sản xuất giơ ra 6 ngón tay.

Phí Đức Lượng nói: "60 triệu hả, cũng không ít. Tuy còn kém xa mới đến dự toán ban đầu nhưng cũng là một khoản rồi."
Người sản xuất lắc đầu nói: "Tầm mắt hạn hẹp, 600 triệu."

Phí Đức Lượng vừa mới cầm cốc lên, buông tay, cốc bia rơi xuống bàn phát ra tiếng 'bang', bia màu vàng nhạt chảy tràn cả ra bàn, nhỏ giọt xuống đất.

Người sản xuất bị bia bắn lên người, nhảy dựng lên: "Ông bị làm sao thế? Cầm cái cốc cũng không xong. Bộ quần áo này tôi mới mua đấy."


"Bao nhiêu, bao nhiêu cơ?" Phí Đức Lượng còn sợ tai mình có vấn đề nghe nhầm nên hỏi đi hỏi lại.

Người sản xuất vốn còn định trách móc ông ta mấy câu nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ngẩn người này của đối phương, chỉ có thể lặp lại lần nữa: "Sáu trăm triệu."

Nói xong trên mặt cũng bất giác nở nụ cười, tiếp tục nói: "Tập đoàn Lục thị không hổ là đại tài phiệt nhỉ. Vừa phất tay một cái là ra tấm ra món."

Trước đó đã kêu gọi được 100 triệu rồi, giờ tập đoàn Lục thị lại đồng ý rót thêm 600 triệu nữa. Kinh phí ban đầu của bộ phim này đã lên đến 700 triệu, so với dự toán trước đây còn tốt hơn nhiều.

Phí Đức Lượng vẫn không dám tin: "Bọn họ cứ như vậy là đầu tư? Không có yêu cầu gì à?"

Người sản xuất nói: "Đương nhiên là có rồi. Yêu cầu của đối phương là khi Diệp Vân Linh đến thử vai, bất kể cô ấy diễn vai nào thì vai đó cũng phải cho cô ấy. Thêm một cái nữa là đừng đả kích tự tin của cô ấy quá nhiều."

Phí Đức Lượng hơi khó hiểu: "Tôi không hiểu lắm, tập đoàn Lục thị đầu tư vào phim của tôi nhiều tiền như vậy chỉ để giành một vai diễn cho Diệp Vân Linh?"

Người sản xuất biết Phí Đức Lượng bình thường không hay để ý mấy tin tức trên mạng, nên giải thích cho ông ta: "Ông đúng là người rừng trên núi xuống. Diệp Vân Linh chính là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Lục thị."


Phí Đức Lượng lại kinh ngạc thêm lần nữa, sau đó nói: "Thật ra kể cả tập đoàn Lục thị không cố ý dặn dò thì tôi cũng giành một vai cho Diệp Vân Linh rồi."

Trước đó là Thư Nhã đã gọi điện thoại tới nhờ vả ông ta, muốn ông ta giao vai nữ số 3 cho Diệp Vân Linh.

Lúc đó ông ta suy nghĩ một lúc, cũng nể mặt đối phương đồng ý.

Thật ra vai nữ số 3 này cũng khá quan trọng, tuy đất diễn không nhiều nhưng thiết lập nhân vật rất hay ho. Phí Đức Lượng nghĩ, cho dù Diệp Vân Linh diễn xuất kém thì đến lúc vào đoàn chỉ cần ông ta chịu khó chú ý, chỉ bảo hướng dẫn cho kỹ thuật diễn của cô là được.

Không ngờ tập đoàn Lục thị còn đặc biệt vì Diệp Vân Linh mà đầu tư 600 triệu.

Đột nhiên Phí Đức Lượng tựa hồ nghĩ tới cái gì, hỏi: "Ông nói xem, bây giờ tập đoàn Lục thị đầu tư 600 triệu, không phải Diệp Vân Linh muốn diễn vai nữ chính đấy chứ?"
Người sản xuất đang gắp đậu phộng ăn cũng sửng sốt một lúc, sau đó hỏi ngược lại: "Chắc không phải đâu nhỉ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận