Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 450: Áp Dụng Lời Khuyên Trên Mạng



Lục Mặc hai tay vòng quanh eo cô, thanh âm mang theo vài phần ủy khuất: "Lúc làm không phải em cũng thấy thoải mái sao? Bây giờ làm xong rồi, lại không cần anh nữa?"

Diệp Vân Linh không nói nên lời.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của người đàn ông này, làm gì còn chút cao ngạo nào nữa.

Lục tổng à, anh có biết mình đang OOC không?
Đến bây giờ anh vẫn tưởng rằng mình ly thân với anh là do ban đêm tập thể dục quá độ.
Nghĩ đến chuyện tập thể dục ban đêm, nói thật cô cũng rất sảng khoái lúc làm, tuy rằng sau đó có chút mệt mỏi.

Diệp Vân Linh lắc đầu, vào thời khắc mấu chốt không nên bị sắc đẹp mê hoặc.

Nhiệm vụ nhất định phải thực hiện, cuộc hôn nhân này vẫn phải ly hôn.

Hay là bây giờ dứt khoát đề cập đến chuyện ly hôn luôn đi, nếu không người này có thể sẽ tiếp tục nghĩ ra những chiêu trò quái đản.

Ngay lúc Diệp Vân Linh đang suy nghĩ, đôi mắt Lục Mặc đối diện hơi híp lại.
Đang đứng trước mặt anh mà cô còn có thể phân tâm?
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh đã tụt giảm đến mức độ này rồi?
Lập tức cúi xuống bế Diệp Vân Linh lên.

Đối phương bất ngờ không kịp đề phòng, sau đó đưa tay vỗ vỗ vào lưng anh: "Lục Mặc, anh muốn làm gì?"
Lục Mặc nặng nề ném người lên giường, "Em nói xem."
Diệp Vân Linh trên giường giãy giụa muốn đứng dậy.

Lục Mặc vội vàng áp xuống, nệm giường lại lần nữa chìm xuống, dán vào thân thể Diệp Vân Linh.
Hai chân đặt ở bắp chân cô, ngăn chặn động tác muốn đá người của cô.
Diệp Vân Linh một tay vung nắm đấm, muốn đánh người, lại bị Lục Mặc nắm lấy, đè lên đỉnh đầu.

Đè hai tay lại, nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười: "Còn định chạy?"
Tứ chi Diệp Vân Linh đều bị áp chế, cô lộ ra vẻ mặt hơi uỷ khuất, thanh âm mềm mại: “Chồng ơi, anh làm đau em rồi."
Lục Mặc đau lòng vội vàng thả lỏng tay chân, lo lắng hỏi: “Đau ở đâu?”

Lục Mặc cúi xuống muốn kiểm tra xem cô có bị thương hay không.
Thấy Diệp Vân Linh định đá mình xuống giường, Lục Mặc đã đoán trước được, một tay nắm lấy chân cô, kéo cả người cô xuống dưới người mình, nói: “Quả nhiên lại không thành thật rồi."
Lúc đầu khi nghe Diệp Vân Linh kêu đau, Lục Mặc thực sự cảm thấy đau lòng, nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại, cả đời Diệp Vân Linh luôn muốn làm kẻ mạnh, ngay cả trong chuyện chăn gối cô cũng không chịu tỏ ra yếu thế, huống hồ là trong tình huống này.

Anh dùng thân thể đè ép lên người Diệp Vân Linh, làm cho cô không thể động đậy.
Lại cúi đầu hôn đối phương lần nữa, Diệp Vân Linh ban đầu còn chống cự, nhưng rất nhanh đã bị Lục Mặc hôn cho choáng váng, mồ hôi trên trán túa ra.
Đối diện là phòng ngủ chính, Lục Ngữ Nịnh vẫn còn ở bên trong, cô cố gắng không phát ra âm thanh.

Diệp Vân Linh cảm thấy thân thể của mình bồng bềnh lên xuống, giống như con thuyền lênh đênh trên biển.



Lục Mặc hôn lên môi cô, khẽ cúi đầu ghé vào vành tai cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ.”

Khóe mắt Diệp Vân Linh ngấn lệ, trừng mắt nhìn Lục Mặc một cái.

Lục Mặc: "Cách âm trong nhà rất tốt."

“Lục Mặc, anh là đồ khốn kiếp.” Tiếng kêu của Diệp Vân Linh vang vọng khắp phòng.
Khóe môi Lục Mặc nở nụ cười, nghe giọng nói trung khí mười phần của cô, liền nói: “Xem ra vẫn còn rất nhiều sức lực.”
Diệp Vân Linh ban đầu còn mắng mỏ, nhưng về sau càng lúc càng yếu đi.


Lục Mặc cúi đầu, thanh âm mang theo vài phần nhẫn nại hỏi: "Còn muốn chia phòng ngủ với anh nữa không?"

Diệp Vân Linh im lặng để biểu thị sự phản kháng.

Cô không nói, Lục Mặc cũng không vội.


Thấy anh như vậy, Diệp Vân Linh cũng khó chịu, nhịn không được véo eo Lục Mặc một cái, hỏi: “Anh có ý gì?”
Lục Mặc vẫn hỏi tiếp: “Chia phòng nữa không?”
"Chia."

"Tách nhau ra ngủ?"
"Tách"
Thấy chiêu này không có tác dụng, Lục Mặc lại bắt đầu dùng chiêu khác, khiến Diệp Vân Linh gấp gáp đến mức khoé miệng cũng sắp nổi bọt nước.


"Còn chia nữa không?"
"Không biết nữa."
Diệp Vân Linh cuối cùng gần như là nghiến răng nghiến lợi hét ra câu này.

Lục Mặc nghe được đáp án mình mong muốn thì rất hài lòng.

Mặt trời bên ngoài đang dần lặn xuống, chuyển sang màn đêm.

Ngày đêm luân phiên.

Lục Mặc nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh mình, dáng vẻ lúc ngủ rất yên bình, anh đưa tay vén lọn tóc xoã trước trán cô ra sau tai.
Mặc dù anh đã rất khắc chế, nhưng vẫn khiến cô mệt mỏi, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa sự dịu dàng và cả đau lòng.
[Thật ra con gái tức giận rất dễ dỗ, giải quyết trên giường là được, làm đến bao giờ cô ấy hết giận thì thôi.]
Không biết tại sao, trong đầu anh lại nhớ đến phản hồi của một cư dân mạng dưới bài đăng của mình.
Có vài lời cũng có ý nghĩa đấy chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận