Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 52: Nỗi Sầu Của Đạo Diễn Tần


Hai mẹ con rửa tay xong lại ngồi vào bàn, bắt đầu ăn sáng.

Diệp Vân Linh trước tiên là uống một ngụm sữa đậu nành, sữa đậu nành mới nấu nên rất thơm và tinh khiết, lại há miệng cắn một miếng bánh bao to.

Kết quả phát hiện nhân bên trong là cải trắng, hơi ghét bỏ hỏi người bên cạnh: "Sao không phải là bánh bao nhân thịt?"
Lục Tử Hạo rất bình tĩnh trả lời: "Đi muộn quá, không còn."

Nhìn thấy biểu cảm rạn nứt kia của Diệp Vân Linh, đột nhiên cậu bé thấy tâm tình không tệ, lại bồi thêm một câu: "Lần sau di vẫn nên dậy sớm một chút rồi đi lấy bữa sáng đi. Chim chóc dậy sớm mới có sâu ăn."

Diệp Vân Linh rất nghiêm túc gật đầu, nói: "Có đạo lý. Lần sau nhóc rời giường trước tiên khoan đánh răng rửa mặt, nên đi lấy cơm sáng trước."

Lục Tử Hạo cạn lời mà muốn trợn trắng mắt, nhưng tu dưỡng hào môn nhiều năm làm cậu bé nhịn xuống.

Sau ba ngày hai đêm ghi hình, chiều nay sẽ kết thúc tập 1. Bất quá vẫn còn hoạt động vào buổi sáng.

Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người lại nhận được thư nhiệm vụ yêu cầu tới nhà văn hóa thôn tập hợp.

Người còn chưa tới bên kia, Diệp Vân Linh đã bị đạo diễn Tần chặn lại, lôi kéo dặn dò đủ kiểu, đơn giản là hy vọng cô hôm nay dù có thế nào cũng đừng gây chuyện với Tưởng Mỹ Hàm nữa.

Ngày hôm qua là ghi hình lại, còn có thể cắt nốii biên tập, hôm nay là phát sóng trực tiếp, có chuyện gì thì thần tiên cũng không cứu được.

Chương trình mùa này quay phim đúng là lắm chuyện bất ngờ.
"Tưởng Mỹ Hàm bên kia tôi đã dặn dò cô ta rồi. Cô bên này cũng chú ý giúp tôi." Đạo diễn Tần trước khi đi còn cố ý lại dặn dò thêm một câu: "Hôm nay nếu lại xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chết cho cô xem."

Diệp Vân Linh vỗ vỗ vai đạo diễn Tần nói: "Yên tâm đi, hôm nay tôi nhất định sẽ an phận thủ thường. Chỉ cần cô ta không tới tìm tôi gây sự, tôi nhất định sẽ làm người qua đường trong suốt, không gây chuyện, không lắm lời."
Đạo diễn Tần nghĩ đến cảnh trước kia cô vẫn luôn Phật hệ thi đấu, lại khuyên: "Nhưng cũng không thể quá Phật hệ được. Cô bên này không có cảnh gì, bên kia bọn tôi cũng khó biên tập cắt nối."
Diệp Vân Linh thuận miệng vâng vâng dạ dạ, sau đó cùng hai anh em Lục Tử Hạo, Lục Ngữ Nịnh đi tới nhà văn hoá thôn.
Lúc đến nơi, phát hiện ngoại trừ Tưởng Mỹ Hàm thì những người còn lại đã tới đông đủ cả rồi.

Trải qua sự kiện ngày hôm qua, bất kể là nhân viên công tác tổ tiết mục hay là những thôn dân ở đây, tất cả đều có nhận thức mới về Diệp Vân Linh.

Lúc Thư Nhã nhìn thấy Diệp Vân Linh, hướng cô vụng trộm giơ ngón tay cái. Diệp Vân Linh hai tay ôm quyền trả lời: "Quá khen, quá khen."
Lại chọc cho Thư Nhã cười đau cả bụng.

Mấy đứa bé khác không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy dáng vẻ Diệp Vân Linh lúc này rất khôi hài, cũng nhịn không được cười ha ha.

Diệp Vi Vi sóng mắt lưu chuyển, giống như đang tự hỏi cái gì, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, vẫn chào hỏi như bình thường: "Buổi sáng tốt lành."
Diệp Vân Linh phất tay: "Buổi sáng tốt lành."

Trương Thư Du đêm qua mệt mỏi, ôm con trai ngủ khá sâu, không được chứng kiến cảnh tối qua. Vừa nãy nhìn động tác của Thư Nhã với Diệp Vân Linh, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hai người các cô có ám hiệu gì nho nhỏ với nhau.

Sắp tới giờ tập hợp, Tưởng Mỹ Hàm vẫn chưa tới. Trương Hi Minh vừa nói chuyện với mọi người, giữ không khí không bị tẻ nhạt, vừa khua tay múa chân ra hiệu cho nhân viên công tác, đê bọn họ tranh thủ đi gọi Tưởng Mỹ Hàm.

Đạo diễn Tần thúc giục hỏi nhân viên: "Tình huống Tưởng Mỹ Hàm bên kia thế nào rồi?"
Đạo diễn điều hành nói: "Đang rề rà. Nhìn dáng vẻ là vẫn muốn ghi hình. Có thể hôm qua mới bị đánh xong. Hôm nay còn phải quay hình với Diệp Vân Linh nên chắc là thấy khó chịu."
Đạo diễn Tần đưa mắt nhìn Diệp Vân Linh đang tán phét với Thư Nhã trong sân, nói: "Tôi cũng khó chịu."

Cái con người này ngủ một giấc tỉnh dậy giống như không có việc gì xảy ra. Chẳng lẽ chỉ có mình ông ta là tối qua cả đêm sầu không ngủ được?
Bởi vì hôm qua thức đêm, sáng dậy trên giường còn rụng một nắm tóc, đau lòng không thôi.

Ngửi thấy mùi hương mè đen thơm phức, nghiêng đầu qua nhìn, vừa lúc thấy được đạo diễn điều hành đang bưng một bát ngũ cốc mè đen, tiến lại hỏi: "Cái này uống ngon không?"

Đạo diễn điều hành nói: "Cũng không tệ lắm. Uống như bữa sáng, pha với nước là được, tiện lợi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận