Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 362: Tiểu Lý Phi Vòng


Diệp Vân Linh tiến lên, nói với Lục Tử Hạo: "Cháu hỏi ông chủ chơi trò này mất bao nhiêu tiền? Có quy tắc gì không?"

Lần này thật ra không cần Lục Tử Hạo phiên dịch, chủ quầy tuy là một anh trai ngoại quốc, nhưng kinh doanh trên đảo đã nhiều năm, thông thạo mấy ngoại ngữ.

Đối phương trực tiếp giải thích với Diệp Vân Linh: "Bỏ ra 5$ là bạn sẽ nhận được 20 chiếc vòng. Búp bê thì ném trúng mũi cũng được tính, những thứ còn tại, chỉ cần vào 2/3 vòng là được."

Diệp Vân Linh lại hỏi lại: "Anh chắc chắn chỉ cần tôi ném trúng thì sẽ thuộc về tôi chứ?"
Ông chủ ngoại quốc nói: "Đúng vậy, chỉ cần cô ném trúng là có thể mang đi."
Diệp Vân Linh đưa 5 $ duy nhất còn lại cho ông chủ, cũng nhận lấy 20 cái vòng từ trong tay ông ta.




[Hở, Diệp Vân Linh còn biết chơi cả trò này nữa à?]

[Trước đây không phải cô ấy bắn cung rất giỏi à? Tôi thấy hai trò này cũng không khác nhau lắm.]

[Ừ không khác nhau lắm, mà là khác nhau rất nhiều.]

[Trò này khó lắm đó, cái vòng kia chạm đất là sẽ bị bật ra. Cho nên không chỉ phải tính độ chính xác mà còn phải cân nhắc cả lực ném nữa.]
[Dựa vào trò này để kiếm tiền á? Sao tôi cứ thấy mông lung kiểu gì ấy.]
Diệp Vân Linh tay trái cầm một đống vòng, tay phải cầm một lần hai cái, hỏi Lục Ngữ Nịnh bên cạnh: "Nịnh Nịnh thích cái nào?"
Lục Ngữ Nịnh chớp mắt, nhìn những con búp bê và đồ chơi trên mặt đất, chỉ vào một con dê màu hồng trong đó nói: "Cháu thích con dê màu hồng phấn kia."
Vị trí món đồ Lục Ngữ Nịnh chỉ cách đó không xa, cũng tương đối gần, ngay hàng đầu tiên.

Diệp Vân Linh tuỳ ý ném cái vòng ra, giống như đã được thoả thuận trước, vững vàng bắt trúng con dê màu hồng phấn.
Lục Ngữ Nịnh thấy thế kích động đứng vỗ tay cuồng nhiệt: "Dì Vân tuyệt quá, dì Vân tài giỏi nhất."
Diệp Vân Linh đáp: "Tất nhiên rồi."
Ông chủ người nước ngoài đi qua lấy con dê màu hồng đưa cho Lục Ngữ Nịnh, cũng khen Diệp Vân Linh: "Ném chuẩn đấy."

Diệp Vân Linh đáp: "Cũng bình thường thôi, chỉ ăn may ấy mà."
Sau đó cô lại hỏi Lục Ngữ Nịnh: "Cháu còn thích cái nào nữa?"
Lần này Lục Ngữ Nịnh lại chỉ vào một con voi, khoảng cách xa hơn và kích thước cũng lớn hơn.
Món đồ càng lớn thì sẽ càng khó ném.

Diệp Vân Linh lại tuỳ tiện ném ra, nhưng cái vòng kia vẫn hạ cánh chính xác xuống con voi.
Anh trai ngoại quốc sửng sốt, nhưng vẫn đi qua đó mang con voi lại.
Sau đó, liên tục mấy lần tiếp theo, chỉ cần Lục Ngữ Nịnh chỉ vào cái nào thì Diệp Vân Linh sẽ ném trúng cái đó, thậm chí Lục Tử Hạo cũng tham gia vào.
So với Lục Ngữ Nịnh chỉ chăm chú chọn đồ chơi yêu thích, Lục Tử Hạo thông minh hơn, cậu bé chỉ chọn những thứ đắt tiền ở hàng sau bảo Diệp Vân Linh ném.

Hành động của Diệp Vân Linh thu hút ngày càng nhiều người đến xem, ai ai cũng sôi nổi khen ngợi Diệp Vân Linh quá lợi hại.
Ông chủ quầy mặt đầy hoang mang, cuối cùng cũng nhận ra hôm nay mình gặp phải đối thủ rồi.
[Oa, Diệp Vân Linh giỏi thật đấy, từ giờ tôi sẽ gọi cô ấy là tiểu lý phi vòng, ném phát nào trúng phát đó.]
[Ha ha người khác chơi trò này là để giải trí, bà ý chơi trò này là để nhập hàng.]

[Tôi thấy mặt ông chủ người nước ngoài kia càng ngày càng đen rồi kìa, khéo tí nữa anh ta đánh Diệp Vân Linh mất.]
[Lần này tổn thất nhiều như vậy mà, trong lòng người ta chắc chắn không vui rồi.]
[Tự nhiên tôi lại thấy anh trai người nước ngoài kia tội tội thế nào ấy. Người ta bày quán bán hàng mưu sinh cũng không dễ dàng gì, Diệp Vân Linh cần gì phải bẫy người ta vậy chứ.]
[Lầu trên nói chuyện khó nghe vãi. Bả làm cái gì mà kêu bẫy người ta? Chả nhẽ vào đây chơi chỉ được phép mất tiền chứ không được ném trúng đồ mang đi à?]

[Trời, bao nhiêu khách trước vào đây chơi không trúng. Mỗi hôm nay gặp phải người như Diệp Vân Linh, ném trúng thì cũng bình thường thôi mà.]
Diệp Vân Linh chắc cũng không ngờ được, cô chỉ ném mấy cái vòng thôi mà trên mạng đã cắn xé nhau túi bụi.
Hai mươi cái vòng ném ra, trúng hai mươi món đồ trên mặt đất. Ông chủ ngoại quốc sợ tới mức không dám bổ sung thêm đồ vào chỗ trống.
Lục Ngữ Nịnh ôm trong tay không hết, dưới chân còn bày một đống.

Diệp Vân Linh ném xong 20 cái vòng, cô quay sang nói với anh trai nước ngoài: "Lấy cho tôi thêm 20 vòng nữa đi."
Chủ quầy nhìn trong sân chỉ còn lại một nửa đồ đạc, nếu để cô ném tiếp thì chẳng phải là dọn cả sân luôn à?
Nghĩ đến cảnh đó anh ta chỉ muốn khóc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận