Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 388: Nhiệm Vụ Dành Cho Các Ông Bố


Vừa nói vừa đưa tay ra muốn đặt lên vai Tưởng Mỹ Hàm, nhưng bị cô ấy gạt ra, tức giận: "Cô
đừng có mà diễn nữa. Ông chủ người ta nói rồi, tôi là người duy nhất tới đó làm việc, cô hoàn toàn chưa từng đến đó. Hơn nữa chồng tôi cũng nói cho tôi biết rồi, tiền cô kiếm được đều là từ mấy chủ sạp trò chơi ven đường."

"Ec, bị phát hiện rồi à, tiếc quá." Diệp Vân Linh sờ mũi, nhưng trên mặt lại chẳng có tí áy náy nào, còn nói: "Đáng lẽ cô nên nghĩ là, nếu không có tôi thì ngay cả 100 này cô cũng không kiếm được. Cô thấy tôi nói đúng không?"

Tưởng Mỹ Hàm bị sự vô sỉ của Diệp Vân Linh làm cho tức đến mức bật cười, nghĩ đến miệng lưỡi xảo quyệt lươn lẹo của cô ngày thường, không muốn tiếp tục đôi co nữa.

Tưởng Mỹ Hàm đưa tay ra, ngửa lòng bàn tay lên, nói: "Trả lại tôi 20$ ."

Diệp Vân Linh giả ngu: "20$ gì nhỉ, tôi đâu có mượn tiền cô đâu."

Tưởng Mỹ Hàm nói: "Lại vẫn giả ngu. Tất cả khán giả đều nhìn thấy cả. Cô đã lừa 20$ của
Tôi nói là phí thông tin."

[Khán giả: Không sai. Chúng tôi có thể làm chứng, đúng là cô ấy đã lấy 20 đô.]

Tưởng Mỹ Hàm lại ngửa tay ra tiếp: "Tôi có thể không tiếp tục so đo chuyện cô lừa tôi, nhưng cô phải trả lại 20$ cho tôi."

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Vân Linh, dáng vẻ nếu cô dám không trả lại cho tôi, hôm nay tôi sẽ nhào lên cắn chết cô, chúng ta cùng đồng quy vu tận.

Diệp Vân Linh thở dài, lắc đầu nói: “Keo kiệt, chẳng có chút tầm mắt nào, 20$ cũng muốn đòi lại.”
Cô cho tay vào túi, lấy ra một xấp tiền ra vẻ trước mặt mọi người, rút ra hai tờ 10$ trả lại cho Tưởng Mỹ Hàm.
Tưởng Mỹ Hàm đưa tay ra nhận lấy 20$ kia, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm xấp tiền trong tay Diệp Vân Linh, hỏi: “Sao cô lại có nhiều tiền thế?”
Diệp Vân Linh hơi khoe khoang: “Đương nhiên là chồng tôi kiếm cho tôi rồi.”

Nói xong còn hướng về phía Lục Mặc làm một cái hôn gió.
Tưởng Mỹ Hàm mím môi, từ chối ăn bát cẩu lương này.
Đúng lúc này, thôn trưởng Trương Hi Minh xuất hiện, mặc trang phục nghỉ mát ở hải đảo, chào hỏi mọi người: “Hello cả nhà, xin chào các bậc phụ huynh và các bạn nhỏ.”

Các bạn nhỏ cũng đồng thanh kêu lên: “Chào chú thôn trưởng ạ.”
Trương Hi Minh hỏi: “Các bố các mẹ và các bạn nhỏ ở đây chơi có vui không?”
Các bạn nhỏ lại sung sướng hô to: “Vui ạ.”

Trương Thư Du đấm đấm bả vai, nói: “Bọn trẻ thì vui rồi, chỉ có chúng tôi là chịu khổ. Không phải bảo tới đây du lịch à, cuối cùng có hưởng thụ được gì đâu.”
Thư Nhã cũng nói: “Đáng thương cho bộ xương già tôi đây. Già cả mắt mờ rồi mà cả buổi sáng vẫn phải lọ mọ ngồi làm hoa nhung. Giờ tôi nhìn cái gì cũng ra hoa nhung hết.”
Đúng lúc này Diệp Vân Linh lại vô cùng gợi đòn mà nói: “Ơ mọi người không đi chơi đâu à? Tôi thì chơi vui lắm, cưỡi ngựa, bắn cung, còn có trượt tuyết……”

“Cô câm miệng.”
Mọi người cùng đồng thanh hô to.
Diệp Vân Linh khoe xong cũng biết điều, làm động tác lấy băng keo dán miệng.

Trương Hi Minh lấy thẻ nhiệm vụ trong tay ra, nói: “Bây giờ chúng ta sẽ tuyên bố nhiệm vụ mới của ngày hôm nay.”
Diệp Vân Linh hỏi: “Không phải nói hôm nay không có nhiệm vụ bắt buộc sao?”
Trương Hi Minh: “Tất nhiên nhóm các mẹ sẽ không có nhiệm vụ. Đây là nhiệm vụ dành cho các bố. Mời một ông bố đại diện lên đây nhận nhiệm vụ.”

Trong nhóm các ông bố, Dương Minh Trạch là người ít tuổi nhất, đi lên nhận thẻ nhiệm vụ về. Anh ta mở ra rồi đọc to: “Hằng ngày bận rộn công việc, bạn đã bao lâu chưa yên tĩnh ăn tối với vợ mình rồi? Hãy chuẩn bị một bữa tối lãng mạn cho vợ của bạn nhé.”
Các khán giả nghe thấy nhiệm vụ này thì đều rất hào hứng.
[Đây rồi, đây rồi. Phân đoạn tôi thích nhất. Xem mấy ông bố vào bếp nấu ăn so với các mẹ thú vị hơn nhiều.]

[Chuẩn luôn, nhất là mùa này nhìn mấy ông bố toàn kiểu không biết nấu nướng gì. Hay rồi đây.]
[Nhìn mấy ông này, khéo đến cả nước tương với dấm còn không phân biệt được ấy chứ.]
[Nếu muốn nấu ăn thì bọn họ phải đi chợ mua nguyên liệu, bọn họ có biết cái nào là hành cái nào là tỏi không vậy? Ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Các bà mẹ vừa nghe nói để cho các bố nấu cơm, vì sức khoẻ của chính mình, đều sôi nổi tỏ vẻ không đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận