Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 93: Thám Hiểm Rừng Mưa Nhiệt Đới


Nói rồi từ trong tay trợ lý tiếp nhận một tấm bản đồ: "Nhiệm vụ của mọi người là bắt đầu từ chỗ này đi xuyên qua rừng mưa nhiệt đới sang đầu bên kia đế giải cứu tôi."

Thư Nhã còn nghiêm túc tiến lên quan sát bản đồ kia, nói: "Chúng tôi phải đi dọc theo con sông này tìm anh à? Nhìn lộ trình này thì cũng không ngắn đâu."

Diệp Vân Linh buông xuôi: "Tôi cảm thấy thôn trưởng cũng không quan trọng đến thế đâu, hay là đừng cứu anh ta nữa."
Thư Nhã rất tán thành gật đầu.

Trương Hi Minh vội nói: "Không, không, không. Ngoại trừ chuyện giải cứu thôn trưởng thì thứ tự tới nơi còn quyết định chỗ ở tối nay của mọi người."

Trương Hi Minh lại móc ra một chồng ảnh nói: "Người đầu tiên tới, có thể vào ở phòng tổng thống chúng tôi chuẩn bị, ăn uống cái gì cũng có. Người thứ hai tới thì có thể ở phòng khách sạn tiêu chuẩn. Người thứ ba ở gia đình nhà nông, người thứ tư ở lều trại. Còn người về cuối, chúng tôi đã chu đáo chuẩn bị một cái võng mắc sẵn trên cây."
Phòng tổng thống thì khỏi phải nói rồi, hai phòng khách, hai phòng ngủ, diện tích siêu siêu lớn, ăn uống ngủ nghỉ cần gì có nấy.
Phòng tiêu chuẩn cũng khá ổn, nhìn qua ảnh thì ước chừng rộng khoảng hai mươi mấy mét vuông, có TV và bồn tắm, sau một ngày mệt nhọc được ngâm bồn tắm rửa thì cũng rất tuyệt.
Ảnh thứ ba là một gian phòng nhà nông, nhìn sạch sẽ ngăn nắp, tuy rằng không được xa hoa sang trọng nhưng thắng ở chỗ ấm áp.
Chỉ là đối với nghệ sĩ mà nói, ở trong nhà người khác sẽ không được thoải mái, dưới tình huống có thể lựa chọn, tất nhiên ở khách sạn vẫn tốt hơn.
Hình ảnh thứ tư là một cái lều cắm trại cho hai người.
Còn tấm ảnh thứ năm, ý trên mặt chữ, là một cái võng.
Chẳng qua so sánh với cái võng mà trước đó Diệp Vân Linh làm từ ga giường thì cái võng này làm bằng dây lưới chuyên nghiệp, nhìn tốt hơn nhiều.
Sau khi giới thiệu xong xuôi, mọi người một lần nữa lại bị tịch thu đồ ăn vặt và mấy món đồ chơi trong hành lý. Bất quá lần này tổ tiết mục cho phép bọn họ được mang theo ba món đồ bất kỳ để tiến vào rừng rậm.

Trương Hi Minh ở bên kia nói: "Ba món đồ, cái gì cũng được. Kể cả mọi người không mang theo thứ mình cần thì cũng có thể yêu cầu tổ tiết mục cung cấp."

Lúc này hệ thống phát ra nhiệm vụ: [Nhiệm vụ tuyến cốt truyện chính: Dùng ngôn ngữ khiêu khích Diệp Vi Vi, buộc cô ta chấp nhận đánh cuộc với mình.]
Nói xong, đoạn cốt truyện này liền hiện ra trước mắt Diệp Vân Linh:

[Nhiệm vụ vừa được tuyên bố xong, Diệp Vân Linh liền nhìn về phía Diệp Vi Vi, dùng ngôn ngữ khiêu khích ép đối phương phải đánh cuộc với mình. Vốn Diệp Vi Vi không muốn phản ứng lại Diệp Vân Linh, nhưng không chịu nổi cô khiêu khích hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng tiếp nhận lời thách đấu của Diệp Vân Linh.]

Diệp Vân Linh nhìn thấy nhiệm vụ của hệ thống lần này, phát hiện ra một chuyện.
Lần này tuyên bố nhiệm vụ, nội dung trọng điểm tập trung ở ngôn ngữ, chẳng lẽ là vì nhiệm vụ giải khoá giai đoạn thứ hai liên quan tới "nói chuyện" sao?
Diệp Vi Vi bên kia cảm giác được ánh mắt của Diệp Vân Linh, nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó rất nhanh cụp mắt trở về.

Diệp Vi Vi đứng tại chỗ, hai tay nắm thành quyền đặt song song bên hông, trước đó đã để Diệp Vân Linh đoạt mất nổi bật, nhưng lần này đến lượt cô ta.

Trước khi đến đây cô ta đã biết nội dung tập 2 này có liên quan tới rừng mưa nhiệt đới cho nên đã đọc không ít kiến thức về rừng mưa.

Trong lúc các bà mẹ khác còn đang do dự không biết chọn đồ gì, Diệp Vi Vi nói: "Tôi muốn nước, đồ ăn và thuốc đuổi muỗi."
Tưởng Mỹ Hàm bên cạnh vốn đang tính toán chọn 'kem chống nắng, nước và thuốc đuổi muỗi' nghe thấy lựa chọn của Diệp Vi Vi liền hỏi: "Sao lại chọn đồ ăn thế? Chẳng lẽ không phải chống nắng quan trọng hơn à?"
Diệp Vi Vi trả lời: "Khắp nơi trong rừng mưa đều có phiến lá che. Hơn nữa chúng ta cũng có thể bôi kem chống nắng trước khi xuất phát, chân chính phơi nắng cũng không nhiều lắm đâu. Nhưng nước và đồ ăn thì đều rất quan trọng, vừa rồi tôi xem bản đồ, tuy lộ trình nhìn như chỉ có 5 km, nhưng vấn đề đây là ở trong rừng mưa nhiệt đới, chắc chắn không thể đi thẳng qua đó được, hơn nữa đường cũng sẽ không dễ đi như vậy. Chúng ta còn mang theo trẻ con, thể lực sẽ càng tiêu hao nhanh. Nếu không may sẽ phải đi bộ hết cả một ngày, kể cả mấy người lớn chúng ta vượt qua được, nhưng còn bọn trẻ thì sao? Vậy nên tôi nghĩ nước và đồ ăn là hai thứ quan trọng nhất cần phải mang theo."


Bạn cần đăng nhập để bình luận