Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 307: Hồi Ức Không Muốn Nhớ Lại


Trong lòng ông ta cũng không nắm chắc, dù sao cũng muốn có một buổi khai máy thuận lợi.

Nhìn thấy một màn này, Diệu Diệu trợ lý của Diệp Vân Linh bất bình thay cho cô: "Chị Vân Linh, sao đạo diễn lại không để chị quay cảnh đầu tiên?"

Diệp Vân Linh không quan tâm chút nào, ngược lại còn cảm thấy quyết định của đạo diễn rất sáng suốt.

Nam chính thuận lợi hoàn thành cảnh quay đầu tiên mà không có NG*, đạo diễn Phí Đức Lượng thấy vậy cũng rất phấn khởi.
*NG: Not good, cảnh quay lỗi, không đạt.

Sau đó hướng về phía Diệp Vân Linh bên kia kêu lên: "Vân Linh, cô đi chuẩn bị đi, tiếp theo sẽ quay cảnh của cô."

Diệp Vân Linh giơ tay ra hiệu OK với đạo diễn.

Cảnh này của Diệp Vân Linh tương đối nhẹ nhàng, nữ chính cùng mẹ đi mua sắm trước khi tang thi xuất hiện.
Cô chuẩn bị gần xong mới nhớ ra hình như còn chưa gặp 'Mẹ', liền hỏi: "Đạo diễn, ai đóng vai mẹ của tôi thế?"

Phí Đức Lượng đang xem lại cảnh quay vừa nãy, nói: "Tôi chưa nói à? Đúng lúc cô ấy cũng tới rồi, cô tự xem đi."
Vừa nói, ông ta vừa chỉ ra sau Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh quay đầu nhìn lại thì thấy Thư Nhã đang chậm rãi đi tới.

Diệp Vân Linh kinh ngạc: "Sao có thể là chị?"

Thư Nhã trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Tại sao không thể là chị."

Nói rồi đi tới trước mặt Diệp Vân Linh, hỏi: "Sao nào? Kinh hỉ không? Bất ngờ không?"

Diệp Vân Linh ôm ngực nói: "Phải gọi là rất bất ngờ ấy chứ. Em còn đang sợ không quen đóng vai mẹ con với tiền bối xa lạ nào đấy. Áp lực với căng thẳng muốn chết. Bây giờ là Nhã Nhã tỷ, vậy không còn gì phải lo nữa rồi."

Đối với lời nói của Diệp Vân Linh, Thư Nhã nửa chữ cũng không tin, nói thẳng: "Tính cách không sợ trời, không sợ đất của em mà cũng biết áp lực với căng thẳng à?"

"Chị không tin em?" Diệp Vân Linh nắm tay Thư Nhã đặt lên ngực mình, nói: "Chị thử sờ tim của em xem, có phải đang đập rất nhanh không?"

Thư Nhã cười rồi rút tay về nói: "Chỉ giỏi ba hoa."

Phí Đức Lượng vốn cho rằng hai người họ gặp mặt chỉ nói chuyện vài ba câu bình thường, nhưng nhìn thế này rõ ràng không phải chỉ nói vài câu là xong, vội ngăn lại: "Hai cô có muốn quay phim trước không, có gì muốn nói để quay xong rồi nói."

Hai người nhanh chóng thu hồi biểu cảm trên mặt, kéo tay nhau bắt đầu nhập diễn.

Đi tới giữa máy quay.


Xung quanh có một số diễn viên thấy Thư Nhã xuất hiện, cực kỳ ghen tỵ, nhỏ giọng thì thầm.

"Bộ phim điện ảnh đầu tiên đã đóng vai nữ chính, còn là tác phẩm của đạo diễn Phí, lại thêm ảnh hậu như tiền bối Thư Nhã làm nền nâng lên. Diệp Vân Linh đạp vận cứt chó gì thế không biết?"

"Cô ta thì đạp vận gì chứ. Rõ ràng là sau lưng người ta có ông chồng tốt, chịu chi tiền."

"Đấy, các cô phấn đấu nhiều năm thì có ích lợi gì chứ. Có sắc đẹp vẫn hơn, lấy chồng giàu là một bước lên tiên luôn."


"Hừ, tôi khinh cái loại lấy sắc thờ người, dựa vào sắc đẹp để leo lên thế này lắm. Tôi thích tự mình cố gắng, dựa vào thực lực hơn."

"Đúng thế, loại này thì có gì mà khoe khoang. Cho cô ta diễn vai nữ chính thì thế nào, cô ta kham nổi không? Đừng bảo tí nữa không đáp được thoại của Thư Nhã lão sư đấy nhé."
"Khéo cô ta còn đang sợ sắp đái ra quần rồi ấy."

Những lời bàn luận nói xấu đó, người khác không nghe được gì, nhưng Diệp Vân Linh tai thính lại nghe được rất rõ ràng.


Bất quá cô cũng không có tâm trạng đi nói lý lẽ với bọn họ, bây giờ tâm tư của cô đều đặt hết vào cảnh quay.

Nhân viên cầm bảng clapper board sập nhanh miếng gỗ rồi hô to "Cảnh 1A action."
Diệp Vân Linh nhanh chóng vào vai.

Trên thực tế có một chuyện Diệp Vân Linh chưa từng nói với ai, kể cả với thủ lĩnh.


Lúc tận thế đến, đúng là cô đang đi mua sắm với mẹ ở trung tâm thương mại, và cũng thực sự đã lạc mất mẹ ở đó.

Đây là chuyện Diệp Vân Linh không bao giờ muốn nhớ lại, cô cũng giả vờ như mạt thế chưa từng xảy ra.

Mà bây giờ cô cũng không phải Diệp Vân Linh, mà là Tống Tinh Vãn.

Đứng bên cạnh cô lúc này cũng không phải Thư Nhã, mà là mẹ ruột của cô, Kiều Thuý. Hai người đang chuẩn bị mua sắm ở trung tâm thương mại.


"Mẹ, mẹ mua túi mới cho con được không?" Tống Tinh Vãn ôm cánh tay Thư Nhã, trên mặt nở nụ cười ngây ngô của một cô thiếu nữ, tưởng tượng mình thật sự đang đi mua sắm với mẹ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận