Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 152 : Lục Tổng Xấu Xa


Cô thật ra không thích cái này, chỉ là không thể để Diệp Vi Vi lấy được, dù sao Lục Mặc giành haycô giành thì hiệu quả cũng như nhau, dứt khoát nói mình thích là được rồi.

Tưởng Đình Sâm quay đầu nhìn về phía Lục Mặc, thương lượng: "Lục tổng, tôi muốn mua vật phẩm đấu giá này để tặng vợ tôi làm quà kỷ niệm ngày cưới. Ngài có thể từ bỏ thứ yêu thích được không?"

Lục Mặc: "Thật trùng hợp, tôi cũng muốn mua để tặng vợ tôi làm quà kỷ niệm ngày cưới."
Tưởng Đình Sâm nói: "Vậy xem ra chỉ có thể dựa vào bản lĩnh rồi."

Lục Mặc: "Có lý."
Tưởng Đình Sâm giơ biển lên báo giá: "81 triệu."

Tưởng Đình Sâm giơ biển lên báo giá: "."
Lục Mặc theo sát phía sau: "81 triệu mười ngàn."
Tưởng Đình Sâm: "82 triệu."
Lục Mặc: "82 triệu mười ngàn."
Mặc kệ Tưởng Đình Sâm bên kia ra mức giá bao nhiêu, Lục Mặc đều sẽ trả giá cao hơn anh ta 1 vạn.

Thân vừa là đương sự lại vừa là người đứng xem, sao Diệp Vân Linh cứ có cảm giác việc Lục Mặc
tăng thêm 1 vạn giống như là đang gây sự thì đúng hơn.
Nhưng nghĩ lại thì anh cũng không phải kiểu người có tính tình thích quấy rối như vậy.
Có lẽ thực sự chỉ để tiết kiệm tiền?

Thấy Lục Mặc vẫn cứ tăng thêm một vạn rồi lại một vạn, cắn chặt không buông, Tưởng Đình Sâm cũng nghi ngờ anh đây là đang gây rối, nhưng lại không biết mình từng đắc tội với đối phương lúc nào? Cuối cùng khi giá đấu giá lên tới 90 triệu, Tưởng Đình Sâm nghiến răng nghiến lợi dứt khoát báo luôn 100 triệu.

Tăng thêm hẳn 10 triệu so với lần tăng giá trước.

Mức giá này vừa báo ra khiến rất nhiều người có mặt ở đây kinh ngạc, hầu hết mọi người đều tăng một lần 100 ngàn hoặc 1 triệu, 10 triệu xác thật hiếm thấy.
Chủ yếu là cái Vương Miện Kim Vũ này tuy rằng quý giá, nhưng giá thị trường lúc cao nhất của nó thực tế cũng chỉ vào khoảng 80 triệu.


Tăng vọt thêm 20 triệu nhân dân tệ nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tưởng Đình Sâm là muốn dùng phương thức như vậy để thể hiện quyết tâm nhất định phải mua được vương miện của mình.



Lục Mặc bình tĩnh nói: "Hai trăm triệu."
'Tê'

Cả hội trường hít ngược một ngụm khí lạnh.

Bỏ hai trăm triệu ra mua một cái vương miện chỉ để làm vợ vui, đúng là dám xuống tay thật.


Tưởng Đình Sâm sắc mặt có chút khó coi, anh ta không ngờ Lục Mặc lại khó chơi như vậy.

Bỏ ra 200 triệu để một chiếc vương miện có giá trị chỉ 80 triệu, là một hành động không hề khôn ngoan.


Tập đoàn Tưởng thị không thiếu 200 triệu này, nhưng tập đoàn Tưởng thị không phải do một mình anh ta làm chủ, tiền trong công ty không thể tuỳ tiện động vào.

Tiền hôm nay anh ta bỏ ra để mua quà tặng vợ, tất cả đều là từ tiền cá nhân chi ra.
Thấy Lục Mặc như vậy, kỳ thật Tưởng Đình Sâm hơi có ý muốn rút lui.

Vừa quay đầu sang lại nhìn thấy ánh mắt có chút mong đợi của Diệp Vi Vi.

Tưởng Đình Sâm: "Vi Vi, anh........"

Diệp Vi Vi vươn ngón trỏ đặt lên môi Tưởng Đình Sâm, nhẹ nhàng nói: "Anh không cần phải nói gì cả, em hiểu. Không cần lãng phí số tiền này vì em, nếu không thì chúng ta cứ quên chiếc vương miện này đi."

Nhìn thấy dáng vẻ vừa tủi thân vừa hiểu chuyện này của cô, Tưởng Đình Sâm tim cũng muốn mềm đi, làm sao có thể chịu được để cô phải uỷ khuất thế này.

Lập tức nóng đầu lên, nói: "Anh định nói là anh nhất định sẽ dành được chiếc vương miện này về cho em."

Nói xong liền giơ biển lên, hét giá: "201 triệu."


Lục Mặc lại giơ lên một cái: "Ba trăm triệu."

Tiếng Lục Mặc trả giá giống như một cú đánh mạnh vào đầu, làm cho đầu óc Tưởng Đình Sâm tỉnh táo lại, anh ta vừa rồi đang làm cái gì vậy.


Nghe thấy Lục Mặc trả giá, Tưởng Đình Sâm thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn.

Diệp Vân Linh nhìn Tưởng Đình Sâm, người trước mặt rõ ràng vừa mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, rồi lại nhìn sang cái người vừa kêu 300 triệu tệ bằng giọng điệu như là 3 tệ bên cạnh, yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Lục Mặc.


Tưởng Đình Sâm không tiếp tục trả giá nữa, quay đầu nhìn về phía Lục Mặc nói: "Xem ra Lục tổng thật sự thích chiếc vương miện này, vậy tôi đây quân tử bất đoạt nhân sở ái*."
*Quân tử bất đoạt nhân sở ái: quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích.


Lục Mặc nói: "Nếu anh thích, có thể tiếp tục tranh."
Tưởng Đình Sâm: "........." Trực giác anh ta cảm thấy Lục Mặc đang cố tình nhắm vào mình, nhưng bọn họ xưa không thù, nay không oán mà nhỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận