Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 437 : Không Ai Khác Ngoài Em



Bọn họ người ngoài nghe kể lại còn thấy tức giận huống hồ là đương sự như Diệp Vân Linh.

Lục Mặc nắm lấy tay cô, trong mắt có chút đau lòng, nói: “Là do anh không tốt.”

Khi đó anh còn chưa có tình cảm nam nữ gì với Diệp Vân Linh, chỉ coi như nuôi thêm một người trong nhà cho nên cũng không quá để ý.

Cũng chính vì thế mà ngay cả khi Diệp Vân Linh bị bắt nạt, mãi tới sau này anh mới biết.
Dù mọi chuyện đã qua nhưng bây giờ khi nghe kể lại Lục Mặc vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Lục phu nhân của anh, ở một nơi anh không nhìn thấy, đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.


[Trời chu đất diệt cả nhà con mẹ Diệp Vi Vi kia đi, biết bọn họ không phải người tốt, nhưng không ngờ ác độc đến mức này.]

[Hu hu hu hu thương chị Vân Linh quá. Nghe kể mà muốn khóc luôn.]

[Tôi lại thấy hơi lo. Chị Vân Linh nói ra chuyện đánh người, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?]

[Chắc không sao đâu. Chị ấy dám nói ra thì chắc cũng đã có chuẩn bị rồi.]
Thấy bầu không khí hơi trầm xuống, Diệp Vân Linh cười nói: “Mọi người ai nấy đều đang làm gì vậy, xụ mặt ra cả thế kia. Đúng là tôi đánh bọn họ vào viện thật. Nhưng tôi cũng không chịu thiệt thòi gì. Với cả bọn họ là tự tiện xông vào nhà dân, tôi chỉ tự vệ thôi.”
Nếu đã dám nói ra, Diệp Vân Linh tất nhiên là không e sợ gì.
Dù sao lúc đó đám người Diệp Xương Thịnh đúng là đột nhập vào nhà riêng, lại còn có chuyện ép cô đi tiếp khách trước đó, việc này dù có náo loạn lên thì cũng là cô có lý.

Huống chi, hiện tại hai người kia đã bị chính con gái ruột của mình ra tay mưu hại, một người chết, người còn lại thì nằm liệt giường, sẽ không còn ai kiện cáo giúp bọn họ nữa.
Thấy dáng vẻ Diệp Vân Linh hoàn toàn không có bị ảnh hưởng gì, mọi người cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Tưởng Mỹ Hàm cảm thấy hơi hối hận, muốn xin lỗi Diệp Vân Linh.

Kết quả vừa mở miệng thì đã bị cô ngăn lại: “Đừng, cô biết tôi không thích kiểu cách mà. Tôi muốn nói ra thôi, không liên quan gì đến cô.”
Sau đó mọi người lại chơi thêm một lúc, cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc chơi xong thì đã hơn chín giờ, tổ tiết mục cũng không có sắp xếp gì thêm.

Dù sao chỉ riêng tin tức nổ ra tối nay là cũng đã đủ chủ đề rồi. Trên bảng hot search lúc này vẫn còn treo tên của Trương Thư Du và Diệp Vân Linh.
Lúc tới đón bọn trẻ, cả hai anh em Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh đều đang dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Những đứa khác cũng thế.

Sau khi chơi đùa cả ngày trời, buổi tối buồn ngủ rất nhanh, cả đám nhóc ngã trái ngã phải ngủ say sưa.
Các gia đình cẩn thận bế con mình về phòng.
Nhà Diệp Vân Linh có hai đứa, hai vợ chồng mỗi người ôm một đứa, bế về tận khách sạn.

Nhẹ nhàng đặt hai đứa trẻ lên giường, Diệp Vân Linh xoa xoa cánh tay mình.
Bế cả quãng đường, tay khó tránh khỏi hơi mỏi.
Lục Mặc kéo cô ngồi xuống sofa, nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho vợ.

Diệp Vân Linh cười nói: "Kỹ thuật rất chuyên nghiệp, trước kia từng ấn cho ai rồi à?"
Con ngươi thâm thuý của Lục Mặc nhìn thẳng vào cô, đáp: "Không có ai khác ngoài em."
Khóe môi Diệp Vân Linh khẽ cong lên: "Em biết."

Ngón tay thô ráp của Lục Mặc khẽ ấn xuống, làn da của Diệp Vân Linh rất đẹp, hai cánh tay phấn nộn như củ sen bạch ngọc.


Chỉ cần hơi không chú ý đến lực tay rất dễ để lại dấu vết trên đó.

Diệp Vân Linh lại có chút đói bụng, cầm một quả táo trên bàn cafe lên bắt đầu gặm.

Tuy nói cô và Lục Mặc đã xác định quan hệ, nhưng lúc ở riêng với nhau, Diệp Vân Linh cũng không biết nói gì.

Chủ yếu là cô cũng không có kinh nghiệm yêu đương.

Cả hai người đều không ai nói chuyện, trong phòng còn lại tiếng Diệp Vân Linh gặm táo.

"A..." Trên tay đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, Diệp Vân Linh không tự chủ được kêu lên một tiếng.

Sau tiếng kêu này, hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ.

Tiếng kêu này nghe sao lại giống như âm thanh đang vận động thế?

Làm cho Diệp Vân Linh cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Tay em hết mỏi rồi, được rồi.”

Nhân cơ hội rút tay về.
Cho dù da mặt dày như Diệp Vân Linh cũng nhịn không được đỏ mặt.
Ngước mắt lên nhìn thoáng qua, phát hiện sắc mặt Lục Mặc vẫn bình thường, nhưng lỗ tai ửng đỏ đã phản bội lại anh.
Ngay khi Diệp Vân Linh đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, Lục Mặc đã mở miệng trước: "Thật xin lỗi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận