Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 372: Nhiệm Vụ Của Lục Mặc


Sau khi các ông bố tách nhau ra, Lục Mặc nhận được nhiệm vụ nhỏ đầu tiên, trên tấm thẻ nhiệm vụ yêu cầu: [Hãy đóng giả nhân viên trên đảo Baja trước mặt vợ mình, cố gắng để không bị nhận ra trong vòng ba phút.]

Lục Mặc ngồi trên ghế nhìn tấm thẻ nhiệm vụ trong tay, khuôn mặt đầy tính xâm lược đắm chìm dưới ánh mặt trời. Anh ngồi ở đó, không nói năng gì mang theo một loại cảm giác áp bức chết người.

Đạo diễn Tần ngồi ở hậu trường xem cảnh này, âm thầm nuốt nước bọt, hơi căng thắng nhìn phó đạo diễn bên cạnh hỏi: "Có phải nhiệm vụ tôi giao cho Lục tổng hơi khó rồi không?"



Phó đạo diễn lắc đầu: “Đâu có….đâu có đâu. Đây là nhiệm vụ bình thường mà, các ông bố khác cũng như vậy cả.”
Dù vậy nhưng phó đạo diễn vẫn nuốt nước bọt .
Khí thế của Lục tổng thật sự quá mạnh mẽ, dù tổ đạo diễn bọn họ đều là những người có kiến thức rộng rãi nhưng ai cũng bị người cách một màn hình doạ sợ, thế này gọi là chuyện gì đây?


Bọn họ ở hậu trường còn như vậy, huống hồ là VJ quay phim đi theo bên cạnh lại càng cảm giác rõ ràng hơn.

Mỗi khách mời thường có hai VJ quay phim đi theo. Một người vác máy quay, người còn lại chủ
yếu lấy vở và điện thoại ghi chép lại những điểm thú vị, những khoảnh khắc nổi bật trong quá
trình ghi hình, như vậy có thể giảm bớt khối lượng công việc đáng kể của tổ hậu kỳ biên tập.

Lúc này hai VJ quay phim đi theo cũng đang run lẩy bẩy, hai người đều nghĩ chẳng lẽ yêu cầu này hơi quá đáng, làm khó anh rồi sao?

Dù sao người ta cũng là chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia lại bị bắt phải phối hợp làm nhiệm vụ của chương trình, cũng hơi làm khó thật.
Đến lúc chương trình phát sóng, bị nhân viên trong công ty nhìn thấy thì cũng mất mặt.
Nhưng VJ quay phim không có quyền quyết định xem khách mời có cần làm nhiệm vụ hay không, bọn họ đang nghĩ có nên lấy hết can đảm khuyên nhủ anh một chút không.

Thì thấy Lục Mặc lấy điện thoại di động trong túi ra, bắt đầu xem cái gì đó.
VJ nhanh chóng di chuyển camera qua để quay rõ anh đang xem cái gì.

Phát hiện, vậy mà anh đang xem phòng phát sóng trực tiếp của Diệp Vân Linh.
Ặc, bỗng dưng có cảm giác vừa bị rắc cẩu lương.

Lục Mặc xem một lúc, đến khi xác định được vị trí Diệp Vân Linh đang ở đâu thì cất điện thoại lại vào túi, đứng dậy đi về phía trước. Đôi chân thon dài rảo bước trên đường, VJ đi theo sau anh có chút mệt mỏi.

Xe điện ngắm cảnh có ở khắp nơi trên đảo Baja. Diện tích hòn đảo quá lớn, nhiều người đi bộ cả ngày cũng chưa đi hết được nên trên đảo bố trí rất nhiều trạm xe điện tham quan.

Lục Mặc tìm được một chỗ đậu xe điện gần đó, thấy một tài xế đang nhàn rỗi ngồi chơi, anh hỏi: “Tôi muốn thuê chiếc xe điện này rồi tự lái, có được không?”
[Thao tác gì đây nhỉ? Nhiệm vụ là mặc quần áo công nhân trên đảo và cố gắng để vợ mình không nhận ra trong vòng ba phút cơ mà?]


[Chắc là đại Lục tổng có tính toán khác chăng.]
[Ê lầu trên, đại Lục tổng là cái gì thế? Tôi nghi ngờ bạn đang lái xe, hơn nữa tôi còn có bằng chứng.]

[Kiểu xe điện tham quan này hình như không cho thuê đâu, bao theo giờ thì được?]
[Đúng á, cho thuê tự lái xong lỡ xảy ra hỏng hóc gì phiền lắm. Mấy chỗ đại lý du lịch thường người ta cũng chỉ cho thuê xe hơi tự lái thôi.]


[Hồi trước tôi cũng từng đến đây rồi, cũng muốn thuê một chiếc, đúng là người ta không cho thuê thật. Nhưng mà ngồi trên đó thích thật.]
[Phải nói một điều là tố chất của nhân viên trên đảo Baja đều rất cao, bình thường gặp phải khách khó tính lấy lý do này kia thì cũng không bao giờ trả treo lại, nhưng vẫn sẽ kiên quyết từ chối, cho dù có đưa bọn họ tiền cũng vô dụng.]

[Haiz, không biết có phải hơi ác không chứ tôi đang rất mong chờ xem cảnh Lục tổng bị từ chối.]
[Tôi cũng thế, đại khái là muốn nhìn cảnh một người vừa đẹp trai, vừa giàu có khi bị từ chối sẽ trông như thế nào.]
Tài xế nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện, ngoại hình thật sự rất đẹp, nhưng vẫn từ chối: “Xin lỗi, xe điện tham quan chỉ có thể thuê theo giờ hoặc theo ngày, không cho thuê tự lái ạ.”
Lục Mặc cũng không ép buộc, sau khi bị từ chối trên mặt cũng không tỏ vẻ bất mãn gì.
Anh xoay người rời đi, tìm cách khác.
Ai ngờ anh vừa đi được mấy bước thì tài xế phía sau nhận được điện thoại, sau khi cúp máy lập tức vọt tới trước mặt Lục Mặc, giọng điệu hơi sốt ruột: “Tiên sinh, có phải ngài muốn thuê xe điện không? Có thể thuê ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận