Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 380 : Thiên Đường Có Lối Không Đi, Địa Ngục Đóng Cửa Lại Lao Vào


Sự kiện Trịnh Lị Lị nhảy lầu không những không thể uy hiếp được Diệp Vân Linh mà ngược lại
còn đẩy chính mình vào sở cảnh sát, bị tạm giam vài ngày vì tội lãng phí tài nguyên an ninh quốc gia.

Sau khi Diệp Vi Vi bị bắt và vào tù, hầu hết người hâm mộ đều thoát fan, nhưng các fan cũ từ
những ngày đầu thì vẫn trung thành ở lại, khăng khăng là chị nhà mình bị oan, bị hãm hại, vẫn
kiên trì chờ ngày thần tượng được trả lại trong sạch.

Đám người đó đối với Diệp Vân Linh, đầu sỏ gây tội hãm hại Diệp Vi Vi, hận đến nghiến răng
nghiến lợi, ngày nào cũng phải nguyền rủa cô 180 lần.


Vốn dĩ lần này Nhiễm Văn Giai cảm thấy tâm trạng không tốt, nên rủ một số fan hâm mộ khác của Diệp Vi Vi đến đây vui chơi giải sầu.
Chỉ là không nghĩ tới, tập cuối của ‘Mẹ ơi cố lên’ lại ghi hình ở đây, còn để cho bọn họ đụng phải người bọn họ ghét nhất- Diệp Vân Linh.
Thấy cô dõng dạc tuyên bố muốn khiêu chiến thử thách ném phi tiêu, mấy người Nhiễm Văn Giai rất khó để kiềm chế bản thân không đi chế nhạo và mỉa mai.
Diệp Vân Linh nghe thấy tiếng bọn họ xì xào bàn tán, tiến lên hai bước đi tới trước mặt hai nam một nữ kia.
Ba người liên tục lùi về sau, Nhiễm Văn Giai sắc mặt có chút sợ hãi nói: “Cô muốn làm gì? Đang phát sóng trực tiếp đấy.”
Diệp Vân Linh chắp hai tay ra sau lưng, cười nửa miệng nói: “Ái chà, còn biết sợ hãi cơ đấy? Biết sợ mà vẫn dám tới khiêu khích tôi, cô không biết biệt danh ‘Diệp chó điên’ của tôi à?”


Mấy người vừa nãy mới nhanh mồm nhanh miệng khẩu nghiệp, bây giờ mới nhớ ra lúc Diệp Vân Linh nổi điên đáng sợ thế nào. Hơn nữa, không phải cô chưa từng gây chuyện lúc phát sóng trực tiếp bao giờ.

Nhiễm Văn Giai nghĩ ở đây đông người như vậy, Diệp Vân Linh dù sao cũng phải kiềm chế, huống hồ tổ đạo diễn chương trình cũng không thể để cô muốn làm gì thì làm được.

Nghĩ vậy nên lá gan cũng lập tức lớn hơn, hếch cằm nói: “Tôi khiêu khích cô đấy, thì sao nào? Cô có bản lĩnh thì đánh tôi đi.”

Ở nơi công cộng mà đánh người, Diệp Vân Linh đừng hòng có thể êm đẹp.

Diệp Vân Linh duỗi ngón trỏ ra, lắc lắc, cười nói: “Còn ít tuổi, đừng động một tí là lại đòi đánh nhau, như thế thô lỗ lắm. Xem ra mấy người chỉ giả vờ là fan hâm mộ của Diệp Vi Vi thôi đúng không? Chuyện của tôi và cô ta đã xong cả rồi, không còn gì để nói nữa. Khó có dịp được tới đây du lịch, phải giữ tâm trạng thoải mái, quan trọng nhất là chồng con tôi đều ở đây cả, trước mặt bọn họ tôi cũng phải giữ hình tượng thục nữ một chút .”



Hôm nay Diệp Vân Linh thật sự không có ý định muốn đánh nhau ở đây. Trên đảo này trời xanh mây trắng, môi trường trong lành, non nước hữu tình, việc gì mà phải đánh nhau, vui vẻ du lịch không tốt hơn à.

Đạo diễn Tần đang chuẩn bị tinh thần can ngăn bất kỳ lúc nào, nhìn thấy cảnh này thở phào nhẹ nhõm, còn thấy hơi xúc động đến mức hốc mắt đỏ hoe.

Diệp Vân Linh đã trưởng thành và hiểu chuyện thật rồi, biết không được đánh nhau trong chương trình.

Diệp Vân Linh không muốn gây chuyện, nhưng Nhiễm Văn Giai thì lại tưởng đang ở nơi công cộng nên cô không dám làm gì, cô ta càng đắc ý lớn tiếng hơn: “Diệp Vân Linh, cô đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa, cô chính là một mụ tú bà ác độc xấu xa. Ai mà chẳng biết cô dựa vào kỹ năng trên giường đê tiện của mình để bám vào chủ tịch tập đoàn Lục thị. Với cả họ Lục kia cũng là tên mắt mù, còn tưởng mình cưới được bảo bối cơ đấy, hoá ra chỉ là một cái giày rách ngàn người cưỡi, ai cũng có thể lấy làm chồng.”

[Một giây trước, tôi còn cảm thán Diệp Vân Linh đã trưởng thành rồi, biết không nên gây chuyện trong chương trình nữa. Giây tiếp theo, Diệp Vân Linh, cô cứ làm to chuyện đi, càng to càng tốt cho tôi.]
[Diệp Vi Vi lộ bộ mặt thật rồi, các fan hâm mộ đó hãy tỉnh táo lại đi.]
[Giờ mới thấy con người phải có đầu óc mới tốt, không biết đầu óc của cái bọn Vi con này còn cơ hội phát triển nữa không?]

[Đúng là cho mặt mũi quá lại tưởng người ta sợ mình. Diệp Vân Linh, lên, đánh cô ta đi.]


Nhìn cảnh này, Lục Tử Hạo không khỏi lắc đầu, kéo tay Lục Ngữ Nịnh lùi ra sau hai bước, yên tâm hóng chuyện, cũng lắc đầu ngao ngán: “Hiếm khi dì Vân có tâm trạng tốt, còn bằng lòng tha cho mấy người, sao một hai cứ phải tự chuốc lấy khổ thế nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận