Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 106: Lần Đầu Tiên Bọn Họ Nghe Thấy Lục Tử Hạo Chửi Thề


Diệp Vi Vi hơi híp mắt, đi tới hỏi: "Ngữ Nịnh, quả lúc nãy hơi bị ngọt quá, cháu có quả nào hơi chua một chút không?"
"Chua ạ? Để cháu tìm xem." Lục Ngữ Nịnh cúi xuống tìm ba lô.
Diệp Vi Vi ngồi xôm xuống nói: "Để dì giúp cháu cùng tìm nhé."

Kết quả lúc cô ta ngồi xổm xuống thì dẫm lên chân Lục Ngữ Nịnh, làm cô bé đau đến mức nhảy dựng lên.
Diệp Vi Vi vội cúi xuống kiểm tra: "Ngữ Nịnh, chân cháu sao rồi? Không có việc gì chứ."

Diệp Vân Linh nhìn cảnh tượng trước mắt này, trực giác cảm thấy Diệp Vi Vi không thích hợp lắm, giây tiếp theo thì thấy Lục Ngữ Nịnh liên tục lùi ra sau hai bước, trượt chân ngã xuống dốc.

Phương Từ và Lục Tử Hạo đứng cách cô bé gần nhất, theo bản năng liền duỗi tay kéo lại.

Kết quả cả hai cũng trượt xuống theo.
Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo trên người đều cột dây thừng, quán tính cũng kéo theo cả Diệp Vân Linh.

Một lớn ba nhỏ cùng nhau lăn xuống dốc núi.

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến không ai kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy mấy đứa trẻ đột nhiên bị trượt xuống, ngay cả Diệp Vân Linh cũng bị kéo theo.
Rất nhanh đã biết mất.
Sau khi lăn qua một đoạn rừng cây, phía dưới không ngờ là một vách đá cao khoảng tầm hai mét.

Diệp Vân Linh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy một thân cây, ba người bọn họ không bị rơi xuống nữa.

Trọng lượng ba đứa trẻ cộng lại thiếu chút nữa làm gãy eo của Diệp Vân Linh, cô nghĩ lần sau không lấy dây thừng nữa, cái này siết chặt quá.
Lúc cô quay đầu nhìn lại thì thấy ba đứa bé như kẹo hồ lô đường, đứa này treo lên đứa kia, lủng lẳng trên không trung.

Tuy rằng vách núi không cao, chỉ tầm hai mét, nhưng phía dưới là một con sông nước chảy cuồn cuộn, ngoài ra còn có các loại đá ngầm. Nếu rơi xuống, chưa nói đến chuyện va phải vách đá bị thương thì với độ chảy xiết của nước con sông này, người bị cuốn trôi tới đâu cũng khó mà nói.
Nhiều con sông trong rừng mưa nhiệt đới chảy ra biển.


Lục Ngữ Nịnh rõ ràng là bị doạ cho kinh hãi rồi, sợ tới mức khóc oa oa.

Lục Tử Hạo không khóc, nhưng nhìn sắc mặt thì xem ra cũng đã chịu kinh sợ không nhỏ, đồng thời cũng có chút thống khổ, vì trên người cậu bé còn treo một người khác.
Phương Từ không có dây thừng cột vào người, cũng may lúc trượt xuống đã ôm lấy Lục Tử Hạo.

Dây thừng trên người Lục Tử Hạo phải chịu trọng lượng của hai người, cảm giác thắt lưng sắp bị bóp nghẹt.


Lục Tử Hạo không thèm khách khí nói: "Anh nặng quá, xuống đi."


Phương Từ thường ngày vẫn luôn ôn nhuận dịu dàng, lúc này lại cự tuyệt rất nhanh: "Không được, em ngày thường nên chăm chỉ vận động nhiều hơn đi. Anh chỉ nặng 25 kilogram em đã không chịu nổi rồi à?"
Lục Tử Hạo trừng mắt lườm cậu ta, cảm giác siết chặt đau đớn từ eo truyền tới, làm cậu rất muốn vả cho Phương Từ một cái.
Phương Từ vốn dĩ rất sợ hãi, nhất là khi nghe thấy tiếng nước chảy xiết sau lưng.


Nhưng sau khi đấu võ mồm với Lục Tử Hạo, cảm xúc sợ hãi cũng tiêu tan không ít, đặc biệt nhìn thấy Lục Tử Hạo bị mình làm cho cho á khẩu không nói nên lời, tâm tình lại càng dễ chịu.
Lần nào cũng bị cậu ta làm cho nghẹn họng, cuối cùng cũng đến lượt mình thắng một lần.

Diệp Vân Linh ôm chặt cây, nhìn về phía hai thằng nhóc con đang đấu khẩu phía dưới nói: "Hai đứa đừng ầm ĩ nữa, Phương Từ cháu ôm chặt lấy Tử Hạo đừng để ngã xuống."

Phương Từ rất nghe lời, hay tay gắt gao ôm chặt Lục Tử Hạo không buông, thậm chí còn quấn cả hai chân lên, làm đối phương tức cho đen mặt.

Trong lúc ôm, vẫn còn có sức để dỗ dành Lục Ngữ Nịnh đang khóc bên cạnh: "Em gái Ngữ Nịnh, em đừng khóc, dì Vân nhất định sẽ cứu chúng ta lên. Em xem bây giờ chúng ta có giống như đang chơi đánh đu không, cũng đung đưa qua lại đúng không?"

Nói xong vì để dỗ Lục Ngữ Nịnh, lại còn cố ý lắc lắc thêm lần nữa.

Chỉ có Lục Tử Hạo là thảm rồi, trên eo buộc dây thừng, Phương Từ lung lay làm eo cậu bé lại bị siết chặt hơn, sắc mặt lại trở nên khó coi. Cuối cùng không thể nhịn nổi nữa gào to: "Chết tiệt, tên hỗn đản nhà anh, anh còn cử động thêm lần nữa thì tôi đá văng anh xuống đấy."

Lời thô tục Lục Tử Hạo vừa thốt ra, cả Phương Từ và Lục Ngữ Nịnh đồng thời sững sờ, ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lục Tử Hạo chửi thề.


Bạn cần đăng nhập để bình luận