Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 404: Lục Tổng Không Được


Có rất nhiều khán giả đã ngồi xốm từ sáng sớm chờ đến giờ là vào xem. Vừa mở phòng phát sóng ra, đã thấy một bóng người thấp thoáng như ẩn như hiện sau lớp kính mờ cửa phòng tắm, phối hợp với tiếng nước chảy, quả thực là làm xốn xang lòng người.

[Mới sáng sớm đã cho tôi kích thích như vậy rồi ư?]

[Có phải chơi không nổi đâu mà, lại còn đóng cửa? Tôi khẩn thiết yêu cầu mở cửa ra.]

[Có cái gì mà tài khoản VIP như tôi không thể xem? Còn hạng nào cao hơn thì nâng cấp luôn đi, vậy đã được chưa?]

[Hai vợ chồng tắm chung sao? Oa ha ha ha ha ha ha ha ha ha, mẹ ơi con bị vấy bẩn rồi.]


[Hai anh chị đúng là không xem bọn em là người ngoài mà (cười.jpg). Hi hi. Mới sáng sớm đã phát phúc lợi cho bọn em xem rồi.]

[Tôi có một người bạn mắc bệnh nan y sắp chết, trước khi chết anh ấy chỉ muốn đá văng cái cánh cửa khốn kiếp kia ra. Không biết nguyện vọng nhỏ nhoi này có thể thực hiện được hay không?]

Trong khi cư dân mạng đang tự bổ não 7749 câu chuyện không dành cho trẻ em thì cánh cửa phòng tắm mở ra, một luồng hơi nước thổi ra, Lục Mặc xuất hiện trong ống kính.
Mái tóc vẫn còn ẩm ướt, anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu xanh đen, được buộc lại bằng một chiếc thắt lưng cùng màu bên eo.

Ngay cả khi mặc một chiếc áo choàng dài thì vẫn không thể che giấu dáng người cực phẩm của anh.

Lục Mặc cầm trên tay một chiếc khăn tắm, lau những giọt nước còn đọng trên tóc, ánh mắt có chút lười biếng.

[Ơ, Lục tổng tắm một mình à, hic, đoán sai cả rồi.]

[Thời tiết này mặc áo choàng tắm dài như thế không thấy nóng sao? Chồng ơi hay để em giúp anh cởi ra đi.]
[Chán, mới tắm xong không cần phải mặc quần áo luôn đâu anh ơi.]

[Lục tổng, người nhà với nhau cả, không cần phải quấn kín mít thế đâu.]
Lục Mặc lau qua loa đầu tóc, thấy nước không nhỏ giọt xuống nữa, liền vắt khăn tắm lại trên giá trong toilet.

Anh đi về hướng phòng ngủ chính, tiếng dép lê bước trên sàn nhà phát ra thanh âm lạch cạch.
Trong phòng ngủ chính.

Diệp Vân Linh đang cuốn chăn ngủ, đầu ngón chân phấn nộn mượt mà lại lộ ra bên ngoài.
Thời điểm Lục Mặc đi vào thì cô vẫn đang ngủ ngon lành.

Đôi mắt an tĩnh nhắm nghiền, hàng lông mi dài và rậm như hai cây quạt nhỏ, rũ xuống phản chiếu hai bóng đen nho nhỏ.
Mái tóc đen bồng bềnh buông xoã xuống vai, càng làm nổi bật lên làn da trắng trẻo như sữa đông.

Chắc là đang mơ thấy giấc mơ đẹp nào đó, khoé miệng cô khẽ nhếch.
Nhìn Diệp Vân Linh khi ngủ có cảm giác năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên, khác một trời một vực với dáng vẻ nhe nanh múa vuốt của cô lúc tỉnh.

Lục Mặc đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, có chút không nỡ đánh thức cô.
Anh đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, giọng nói ngày thường lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, đạm mạc, giờ phút này lại mang theo vài phần dịu dàng, ôn nhu nói: “Vân Linh, đến giờ dậy rồi em.”

[Lục tổng à, anh muốn đánh thức chị ý dậy vào lúc này à? Không phải nên hôn đến khi chị ấy tỉnh sao?]

[Tôi ra lệnh cho anh lập tức, lập tức tiến lên hôn cô ấy, hôn đến khi cô ấy không phân biệt được đông tây nam bắc nữa mới thôi.]
[Đối mặt với mỹ nhân thế này mà Lục tổng anh vẫn có thể nhịn không xuống tay ư? Hay là anh không được thế?]
[Lục tổng, nếu anh mà cứ như vậy thì tôi sẽ đi khắp nơi bịa đặt đấy.]

[Thôi, đừng đợi nữa, nói thẳng luôn đi, Lục-không-được.]
Lục Mặc đang định gọi Diệp Vân Linh dậy tiếp, cánh tay chợt dừng lại giữa không trung.
Nụ hôn chào buổi sáng?
Nhìn Diệp Vân Linh đang ngủ say, Lục Mặc bỗng nảy ra một ý tưởng, bây giờ là thời cơ tuyệt vời để hoàn thành nhiệm vụ.

Anh hơi khom lưng xuống, một tay chống lên thành giường, năm ngón tay nắm chặt, đường nét uyển chuyển, quai hàm căng chặt.
Môi mím thành một đường thẳng.
Càng sát lại, tiếng hít thở của Diệp Vân Linh càng gần, thậm chí hơi thở nóng bỏng của cô còn phun lên mặt anh.
Nhìn từ khoảng cách gần hơn, ngũ quan tinh xảo của Diệp Vân Linh lại càng rõ ràng, lông mày như núi xa, sống mũi cao thẳng.
[A a a a a a a a Lục tổng biết chúng ta muốn xem cái gì rồi.]
[Lục tổng, tôi xin lỗi anh vì ba phút trước đã phát biểu cuồng vọng và vô tri. Anh tuyệt đối không phải là Lục-không-được.]
[Hôn đi, hôn một cái thật mạnh cho tôi, hu hu hu, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngọt ngấy cả người rồi.]
[Đã bảo không có chuyện gì vui sướng bằng cắn đường của couple hàng thật giá thật mà, ngọt chết tui rồi chị em ơi]

Bạn cần đăng nhập để bình luận