Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 416 : Cha Sẽ Cố Gắng Vì Con


Dù mọi người có cố gắng trốn tránh đến đâu thì cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tế và uống cạn cốc nước hắc ám đó.
Diệp Vân Linh đặt cái cốc trong tay xuống, bóc một quả cam cho Lục Mặc: "Lục Mặc, anh ăn cam đi, cho tan bớt mùi vị trong miệng."
Lục Mặc đưa tay ra nhận lấy, bỏ vào miệng, nói: "Ngọt thật."


Diệp Vân Linh: "…..." Ngọt thật ư, ngọt lắm sao mà ánh mắt của anh lại nhìn cô khiêu khích như vậy?
[Hahahaha, tôi chỉ muốn hỏi một câu, ý anh là cam ngọt hay là chị nhà ngọt?]
[Lục tổng thích chơi chữ và biết cách thả thính ghê.]


[Aaa aa aa, Lục tiên sinh hay quá.]
[Không ngờ Lục tổng lại là người như vậy, tôi lại học được một chiêu nữa rồi.]
Cả ba nhóm đều đã uống cạn nước ép, hình phạt kết thúc.


Tất nhiên, để trả đũa tổ chương trình, cuối cùng tổ đạo diễn và Trương Hi Minh đã bị Thư Nhã và những người khác ép phải uống nửa cốc đồ uống hắc ám.
Sau khi trò chơi thứ nhất kết thúc, chương trình bước sang trò chơi thứ hai.
Mặt trời lên cao hơn, ánh nắng cũng gay gắt hơn nên trò chơi thứ hai này di chuyển vào trong nhà.
Tổ chương trình đặc biệt thuê một căn nhà trống để chơi trò chơi.

Trương Hi Minh nói: "Sau cuộc thi đầu tiên, tôi tin rằng tình cảm giữa các bậc phụ huynh đều đã thăng hoa hơn hẳn. Vậy các bạn có muốn tiếp tục hâm nóng tình cảm của mình nữa không?"
Trương Thư Du: "Tôi không muốn."
Diệp Vân Linh nói: "Tôi sợ nếu còn thăng hoa hơn nữa thì tôi sẽ phải đến Cục Dân chính để nộp đơn ly hôn mất."

"Rất tốt, xem ra tất cả mọi người đều rất mong chờ trò chơi thứ hai." Trương Hi Minh cười cười, hoàn toàn không để ý đến lời phàn nàn của mọi người, tiếp tục nói: "Trò chơi thứ hai, chúng ta sẽ thi vẽ tranh."
Theo lời của Trương Hi Minh, nhân viên công tác lần lượt bưng lên các đạo cụ.
Có một tấm thảm mát xa dài khoảng mười mét, phía cuối thảm là một tấm bảng vẽ có in hình người trên đó.

Ngô Dục Văn nhìn thấy cảnh này thì kêu gào thảm thiết: “Đừng nói là chương trình muốn chúng tôi đi qua cái thảm mát xa này rồi vẽ đấy nhé? Tôi từng đi qua cái này rồi, đau kinh khủng khiếp.”
Trương Hi Minh lắc đầu nói: "Không phải. Mà là bố sẽ phải bịt mắt và cõng mẹ sau lưng, để mẹ dẫn đường đi về phía trước. Đến cuối cùng, mẹ sẽ lấy son môi trên bảng vẽ và tô son lên hình, hoàn thành thì xem như đã thành công. Đây là phép thử cho sự ăn ý giữa hai vợ chồng."


Ngô Dục Văn nói: "Tôi nghĩ đi bộ trên cái thảm mát xa này là đã đủ điên rồi, không ngờ tổ tiết mục còn ác hơn tôi tưởng.”

Thư Nhã hỏi: "Cái này đau lắm à?"
Ngô Dục Văn đáp: "Cực kỳ đau.”
Trương Thư Du không tin lắm, cô ấy cởi giày rồi đi lên phía trước, nói: "Để tôi thử xem."

Kết quả, Trương Thư Du vừa bước lên đã cảm thấy lòng bàn chân như bị điện giật, gào lên: "Ôi đau quá, đau quá đi mất."
Cô ấy vội vàng thu chân lại, nhảy lò cò tại chỗ, nói: "Đau, thật sự rất đau."
Những người khác cũng lần lượt tiến lên cảm nhận, tất cả đều co rúm lại kêu gào.

Diệp Vân Linh cũng đi lên thử, lúc bước lên thảm mát xa, cô có cảm giác như có dòng điện đang chạy qua lòng bàn chân mình, đau đớn từ lòng bàn chân truyền thẳng đến tứ chi.
Cô bình tĩnh rút chân lại nói: "Đau thật."
Nhưng vẫn nằm trong ngưỡng chịu đựng của cô.

Trò chơi chính thức bắt đầu, kết quả thi đấu lần này liên quan đến bữa trưa của bọn họ.


Nếu về nhất sẽ được ăn đại tiệc hải sản, những vị trí sau sẽ chí được ăn dưa cải muối và bánh bao.

Độ phong phú được xác định bởi thứ tự xếp hạng.

Nghĩ đến bữa tiệc hải sản, tinh thần chiến đấu của Diệp Vân Linh bùng cháy khắp cơ thể, cô cảm giác mình có thể lao ra ngoài và làm bất cứ việc gì ngay bây giờ.
Mọi người chơi theo thứ tự, còn Trương Hi Minh đứng ở vạch đích để tính thời gian.
Người chơi đầu tiên là chồng của Thư Nhã, mặc dù Thư Nhã không nặng nhưng chồng chị ấy là người lớn tuổi nhất trong số những người ở đây. Anh ta cũng thường bận rộn với công việc kinh doanh, rất hiếm khi chơi thể thao.
Lúc cõng Thư Nhã trên lưng trước khi bước lên thảm mát xa, Hứa Kim Thành đã cảm thấy hơi vất vả.
Bọn nhỏ ra sức cổ vũ cho bố mẹ, nhìn thấy con trai mình Hứa Nặc đang cao giọng kêu lên: "Ba ơi cố lên, ba ơi cố lên. . . "
Vào lúc đó, Hứa Kim Thành cảm giác như có một luồng sức mạnh vô hạn truyền vào cơ thể mình, anh ta nhìn con trai bằng ánh mắt kiên định, nói: "Đừng lo lắng, ba nhất định sẽ mang giải nhất về cho con."

Bạn cần đăng nhập để bình luận