Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 389 : Các Ông Bố Đi Chợ


Thư Nhã là người đầu tiên đứng ra phản đối không chút lưu tình: "Bữa tối lãng mạn hả, tôi thấy
cũng không nhất thiết là phải tự mình làm đâu, đặt bàn ở nhà hàng cũng được mà. Chủ yếu tôi lo lắng, ăn đồ ăn anh ấy nấu xong tôi sẽ phải vào viện mất."

Tưởng Mỹ Hàm cũng gật đầu nói: "Bình thường ở nhà chai nước tương đổ cũng không buồn dựng dậy mà giờ bảo anh nhà tôi đi nấu ăn thì đúng là làm khó quá rồi. Mấy hôm nữa tôi còn phải đi quay hai cái quảng cáo cho thương hiệu, thân thể của tôi không thể xảy ra vấn đề gì được."

Trương Thư Du thì bày ra vẻ mặt cay đắng, giơ tay phát biểu: "Tôi có thể từ chối bữa tối lãng mạn này được không?"

Chu Giác nắm lấy bàn tay đang giơ lên của Trương Thư Du, nói: "Em yêu, em phải có lòng tin với anh chứ. Không phải chỉ một bữa tối thôi sao, chẳng lẽ anh không xử lý được?"

Trương Thư Du lắc đầu, đưa tay còn lại ra nắm lấy hai bàn tay của hai người: "Tình cảm của chúng ta không cần phải dùng bữa ăn này để kiểm tra đâu."

Ngô Dục Văn bên cạnh cũng cười nói: "Tình cảm vợ chồng tôi vốn đang rất tốt đẹp, tôi lo ăn xong bữa cơm này ngược lại sẽ bị rạn nứt mất."

Mọi người cô một câu, tôi một câu, sôi nổi bàn luận, ngược lại là Diệp Vân Linh, người ngày thường nói rất nhiều, lúc này lại không phát biểu ý kiến gì.

Tưởng Mỹ Hàm hỏi: "Diệp Vân Linh, sao cô không nói gì cả thế?"

Diệp Vân Linh: "Tôi không có ý kiến gì cả. Chồng tôi nấu cái gì thì tôi ăn cái đó. Tôi tin anh ấy sẽ không đầu độc chết tôi đâu." Dù sao hồi ở mạt thế có đồ ăn dở tệ nào mà cô chưa từng ăn qua.

Thấy dáng vẻ này của cô, Tưởng Mỹ Hàm có chút hoài nghi: “Có phải chồng cô biết nấu ăn không?”
Diệp Vân Linh lắc đầu nói: “Không đâu.”
Đối với câu trả lời của cô, Tưởng Mỹ Hàm cảm thấy hơi nghi ngờ. Nếu không biết nấu sao cô lại trông không lo lắng chút nào cả thế, có khi Lục tổng là cao thủ phòng bếp cũng nên.
Tưởng Mỹ Hàm tiết lộ suy đoán này của mình với những người khác.

Thư Nhã đưa mắt nhìn Lục Mặc, khó tưởng tượng được một người đàn ông như anh lại biết nấu ăn, nhưng đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, nên cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Mấy người khác cũng nghĩ như vậy.
Thậm chí bọn họ còn tính, nếu tối nay chồng mình nấu ăn quá dở, không thể ăn nổi thì có thể dẫn con tới nhà Diệp Vân Linh ăn chực.

Diệp Vân Linh không biết ý tưởng của Tưởng Mỹ Hàm. Cô đang nghiêng đầu nhìn về phía Lục Mặc, phát hiện anh vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh lạnh lùng đó, cho dù mình đang là trung tâm của cuộc thảo luận thì cũng không phản ứng gì nhiều.
Đúng lúc này Lục Mặc quay đầu lại, cùng Diệp Vân Linh bốn mắt chạm nhau.
Diệp Vân Linh trước tiên là nở nụ cười rồi vỗ vai anh an ủi: “Không sao đâu, dù anh có nấu món gì thì tôi cũng sẽ không ghét bỏ.”

Khoé môi mỏng của Lục Mặc khẽ nhếch lên, nói: “Tôi sẽ cố gắng làm đồ ăn ngon một chút, không để em phải đi bệnh viện.”
Vì các ông bố phải làm bữa tối nên bọn họ cần phải rời đi trước để chuẩn bị.
Các bà mẹ có thể tiếp tục dẫn con đi chơi trên đảo.

Lúc các bạn nhỏ khác nhìn thấy hai anh em Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh có thể tuỳ ý muốn chơi trò nào thì chơi, cả đám đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Cuối cùng sau một hồi hứa hẹn lung tung của Lục Ngữ Nịnh lại biến thành Diệp Vân Linh muốn mời tất cả bọn trẻ cùng đi chơi.
Lòng tiếc tiền của cô lại nổi lên.

Nhưng dù vậy, Diệp Vân Linh cũng không để Lục Ngữ Nịnh phải mất mặt, một đám người hùng hùng hổ hổ xuất phát.
Trong một chiếc xe bus màu trắng, năm ông bố đang ngồi trên xe

Tổ tiết mục vẫn rất biết đào hố cho mọi người.
Trước đó lúc ở trên thuyền đi ra đảo, mỗi người đều từng thực hiện một cuộc phỏng vấn cá nhân, trong đó đều có câu hỏi ‘Nửa kia của bạn thích ăn món gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận