Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 243: Trần Vũ Hàng


Bên kia Phương Từ thuận lợi lẻn ra cửa, đại khái có lẽ vì đang ở trên biển, đối với trẻ con nên đám bắt cóc cũng buông lỏng cảnh giác.

Tầng dưới chỗ giam giữ bọn họ không có ai canh giữ.

Mon men theo cầu thang leo lên trên, mỗi bước đi trên cầu thang này đều phát ra tiếng.

Vì tận lực không phát ra tiếng động, Phương Từ cởi giày ra đi chân trần, hơn nữa có tiếng sóng biển át đi, nên cậu bé không bị phát hiện.

Quan sát xung quanh, con thuyền này chia làm ba tầng, ba người bọn họ bị trới ở tầng dưới cùng.

Theo cầu thang lên tầng thứ hai thì nhìn thấy ba người đang vừa cắn hạt dưa, ăn trái cây vừa đánh bài, nhìn qua trông rất thư thái.

Phương Từ ló ra nửa cái đầu, không nhìn thấy cái điện thoại di động nào, có lẽ tất cả đều mang theo bên người.

Từ từ hạ thấp người xuống, xem ra muốn trộm điện thoại di động gửi tin nhắn cầu cứu ra ngoài thì phải nghĩ cách khác.

Lúc này Phương Từ nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu từ boong tàu đi xuống, vội nấp sang một bên.
Nghe tiếng giống như có người từ tầng ba đi xuống, ba người còn lại dừng tay đánh bài, cùng đồng thanh kêu lên: "Đại ca."

Trần Vũ Hàng hỏi: "Mấy đứa nhóc kia đã tỉnh chưa?"

"Vừa nãy bọn em mới sang xem, vẫn chưa tỉnh."

"Cũng sắp đến giờ rồi, cùng xuống đi, chưa tỉnh thì đánh thức chúng nó dậy."

Trần Vũ Hàng cùng một đám đàn em đi xuống tầng dưới.

Bước vào căn phòng ẩm ướt, nhìn thấy ba đứa bé vẫn còn hôn mê nằm trên sàn, đang muốn đánh thức người dậy.


Thì nhìn thấy Lục Tử Hạo và Phương Từ dần dần tỉnh lại.

Trần Vũ Hàng ngồi trên ghế do đàn em bưng đến, một chân vắt chéo lên đùi bên kia, hai tay đút vào túi áo khoác, nhìn bề ngoài giống như một sinh viên cá biệt.
Trần Vũ Hàng nói: "Tỉnh rồi thì tốt, đỡ cho bọn tao phải phiền toái."

Có người chỉ vào Lục Ngữ Nịnh bên cạnh hỏi: "Đại ca, còn con nhóc này chưa tỉnh, có phải đánh thức nó dậy không?"


Trần Vũ Hàng nói: "Không cần đâu. Hai đứa kia tỉnh là được rồi. Mấy đứa con gái này mà dậy thì chỉ biết khóc, phiền lắm. Nó mà tỉnh thì cho thêm tí thuốc mê, đỡ ồn."

Một người khác nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Phương Từ và Lục Tử Hạo, tâm tình rất sung sướng nói: "Đại ca, anh xem chúng nó sợ hãi chưa này."
Phương Từ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, hai chân run rẩy như đánh bông: "Các, các người muốn làm gì?"


Lục Tử Hạo hốc mắt đỏ bừng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, giọng nói sợ hãi: "Ba, ba tôi là chủ tịch tập đoàn Lục thị, nhà của chúng tôi rất có tiền, các người thả tôi ra, tôi có thể xin ba tôi đưa tiền cho các người."
Cả người cũng run lẩy bẩy.

Nhìn thấy hai công tử nhà giàu trước mặt bị doạ thành như vậy, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác thoả mãn dị thường.


Trần Vũ Hàng lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi áo khoác, châm thuốc, rít một hơi, nhả vòng khói rồi nói: "Bọn tao cũng chẳng định làm gì cả, chỉ muốn xin ba của chúng mày ít tiền tiêu. Chỉ cần chúng mày ngoan ngoãn phối hợp, bọn tao sẽ thả chúng mày ra."

Lúc Trần Vũ Hàng đang nói chuyện, hai tên đàn em kia cũng đã đội mũ trùm đầu che mặt lên, còn đưa một chiếc mặt nạ cho Trần Vũ Hàng đeo vào rồi bắt đầu gọi điện thoại di động.

Một tên khác cầm băng dán tới, dán lên miệng của Phương Từ và Lục Tử Hạo, không cho bọn trẻ phát ra âm thanh.


Ở nước ngoài xa xôi, Lục Mặc nhận được điện thoại. Lúc cuộc gọi video được kết nối liền thấy anh đang ngồi trong văn phòng, vẻ mặt không có chút kinh ngạc nào, nói: "Tôi vẫn luôn đợi điện thoại của các người. Nói đi, điều kiện của các người là gì thì mới chịu thả con trai, con gái tôi ra?"

Trần Vũ Hàng cười thành tiếng: "Nói chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái thật, không cần vòng vo. Vậy tôi đây cũng nói thẳng nhé, muốn con anh trở về thì cũng đơn giản thôi, một đứa 30 triệu tệ, trong ba giờ nữa tiền phải đến tay tôi, nếu không tôi vứt hết mấy đứa bé xuống biển làm mồi cho cá ăn."
Lục Mặc: "Tiền thì có thể, nhưng vấn đề là tôi phải gửi tiền vào đâu? Với cả chắc các người cũng biết tôi đang không ở trong nước, chuyển phát sẽ có chậm trễ. Ba giờ có phải hơi gấp không? Bây giờ ở Trung Quốc đang là buổi tối, ngân hàng đã sớm đóng cửa, trong ba giờ không thể gửi 60 triệu đi được. Bằng không cho tôi thêm chút thời gian, sáu giờ thì thế nào?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận