Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 480: Chân Tướng Mọi Chuyện



Nếu như có ai đó đứng đây lúc này, nhất định sẽ cảm thấy đáng tiếc khi một người đàn ông xuất sắc như vậy sắp ra đi.

Cơn gió thổi qua.

Lục Mặc vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Trong mắt Chủ Thần hiện lên vẻ kinh hãi, hắn liên tục lùi ra sau hai bước, giống như không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt, khóe miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm sao có thể, làm sao có thể?"
Lục Mặc chắp hai tay sau lưng, đôi mắt phượng hẹp dài loé lên một tia lãnh khốc, trên người mang theo vài phần lạnh lùng xa cách, nói: “Xem ra ta đoán không sai, ngay từ đầu ngươi đã không động vào ta, không phải vì ngươi không muốn động vào, mà là ngươi không thể động vào.”
“Có phải vừa nãy ngươi luôn hỏi, trong vũ trụ bao la rộng lớn này, ngươi có phải Thần hay không?” Lục Mặc chắp hai tay sau lưng, thái độ khinh thường nói: “Bây giờ ta có thể trả lời ngươi vấn đề này.”


Chủ Thần có một dự cảm rất xấu, một nỗi sợ hãi khó tả từ ngực bắt đầu lan ra, cuối cùng đến tận tứ chi.

Loại cảm giác tuyệt vọng này khiến Chủ thần mất đi lý trí, bắt đầu điên cuồng tấn công Lục Mặc, vừa công kích vừa hét to: "Câm miệng, ngươi mau câm miệng lại cho ta."

Những đòn công kích đó rơi xuống cơ thể của Lục Mặc không hình thành bất kỳ thương tổn nào, tất cả đều tự động biến mất ngay khi vừa chạm vào người anh.

Lục Mặc đứng ở đó, thân hình cao lớn thẳng tắp, áo sơ mi trắng trên người đã sớm bị lấm bẩn trong trận chiến vừa nãy.
Có một số người không cần đến sự trợ giúp từ bên ngoài, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng đã tự toả ra khí thế cường đại, liếc mắt một cái có thể đem người đánh cho tan tác, phải liên tiếp lùi về phía sau.
Đôi môi mỏng của Lục Mặc khẽ mở, nói: “Trong vũ trụ bao la rộng lớn này, ngươi không phải là Thần. Ngươi chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ này.”
Gần như ngay khi Lục Mặc vừa nói xong, cơ thể của Chủ Thần bắt đầu vặn vẹo.

Lục Mặc nhìn thấy có ánh sáng vàng gì đó đang không ngừng từ cơ thể Chủ Thần phân tán ra bên ngoài.
Chủ Thần vươn tay muốn nắm năng lượng ánh sáng vàng kia lại, nhưng hắn phát hiện không thể nào.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó đang dần dần biến mất trong cơ thể mình, không ngừng kêu to: "Ta là Thần, ta là Chủ Thần của vũ trụ này, ta là vị thần duy nhất của vũ trụ này….a a a a…..”

“Ta không cam lòng, ta không cam lòng.”
Thân thể của Chủ Thần không ngừng tan rã, cuối cùng chỉ còn lưu lại một đạo thanh âm vô cùng không cam lòng trên bầu trời.
Những đám mây đen cũng dần dần tan đi.

Lúc Diệp Vân Linh tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lục Mặc đang dựa vào giường cô ngủ gật.

Gương mặt tuấn tú kia tràn đầy vẻ mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi, thậm chí trên cằm cũng đã mọc đầy râu, càng tăng thêm cảm giác cẩu thả gợi cảm.
Diệp Vân Linh vươn tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt anh, thấy anh như vậy cô có chút đau lòng.
Ngay khi tay cô vừa chạm vào thì anh đã tỉnh dậy.

Lục Mặc vươn tay nắm lấy tay cô, hỏi: "Em tỉnh rồi à, để anh đi gọi bác sĩ."
Nói xong liền muốn trực tiếp chạy ra ngoài, lại bị Diệp Vân Linh nắm tay kéo về, nói: “Ấn chuông đi.”
Có lẽ là do gió cát gây ra, giọng nói Diệp Vân Linh hơi khàn khàn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười bất đắc dĩ.

Lục Mặc vội bấm chuông đầu giường, đúng là quan tâm ắc loạn, sai lầm cấp thấp như vậy cũng phạm phải.


Bác sĩ tới, kiểm tra kỹ càng cho Diệp Vân Linh một lượt, cuối cùng kết luận cô không có vấn đề gì, chỉ có giọng nói vẫn còn hơi khàn, bác sĩ dặn dò mấy câu rồi rời đi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Diệp Vân Linh bắt đầu hỏi anh chuyện gì đã xảy ra.

Lúc ấy, cô quả thật bị lốc xoáy cuốn đi, sức gió mạnh khiến cô không bao lâu là ngất xỉu.

Khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Hẳn ở giữa phải xảy ra chuyện gì rồi.
Lục Mặc đem chuyện sau khi cô bị cuốn đi, một năm một mười kể lại hết.
Sau đó, chú Đức mang đồ ăn thanh đạm do đầu bếp đặc biệt chuẩn bị tới.
Uống xong một chén cháo, Diệp Vân Linh cảm thấy trong bụng dễ chịu hơn nhiều, cô cầm lấy quả táo Lục Mặc đưa cho, cắn một miếng rồi nói: “Em vẫn không hiểu lắm, anh nói cái gì mà tàu, cái gì mà bị hỏng rồi thay linh kiện? Ý anh là chủ thần kia là giả sao? Vậy tại sao chủ thần giả kia lại biến mất sau khi anh nói câu đó? Với cả nếu hắn ta là giả, vậy chủ thần thực sự đang ở đâu?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận